CHƯƠNG 574: TỪNG CHIÊU CHÍ MẠNG
Âu Dương Tuyệt cười ma mị cất súng về sau đó lạnh nhạt nói: “Có những người không phải ông có thể nói được, chơi đủ rồi thì để bọn họ rời đi thôi! Còn nữa, người phụ nữ ấy không được bị tổn thương chút nào, nếu không… xung quanh ông sẽ xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.”
Ông già nghiến răng nghiến lợi nhìn Âu Dương Tuyệt nhưng lại không tìm được câu nào phản bác lại anh ta nên chỉ đành bức bối gật đầu.
“Thái độ không tệ.” Âu Dương Tuyệt khen ngợi gật đầu nói: “Đi theo tôi về sau ông sẽ sống tốt.” Nói xong anh đi khỏi đó, lúc gần ra khỏi cửa thì bỗng nhớ ra chuyện gì đó, nói với Ông già vẫn đang ngồi trên sô pha: “Đúng rồi, hôm nay tôi chưa từng tới đây, chắc ông hiểu nhỉ.”
“Hiểu hiểu!” Ông già bây giờ không dám làm trái.
“Ngoan thật!” Âu Dương Tuyệt hài lòng cười.
“Sao những người này đều đi hết rồi.” Đám lưu manh bao vây kín quanh bọn họ giờ lại lui về hết, đến những lưu manh bị thương trên đất cũng bị người ta kéo đi.
“Đừng nghĩ nhiều như thế, đi thôi!” Minh Ngôn Hạo là người đầu tiên phản ứng kịp, anh ta kéo tay Như Ý chạy ra ngoài nhưng anh ta không hề đi lấy xe nữa mà bây giờ lại chạy đến bãi đỗ xe lấy xe, thế không phải là đồ ngốc sao?
Anh ta gọi một cuộc điện thoại, lúc nãy vừa ra khỏi cửa thì thấy một con Ferrari màu xanh lam đỗ trước cửa, đó là vệ sĩ của nhà Minh Ngôn Hạo.
“Lên xe!” Minh Ngôn Hạo không nhiều lời mà lên thẳng xe, đợi Như Ý cũng lên xe rồi lập tức khởi động xe.
Một con Lamborghini màu trắng đang đổ cách đấy không xa, Âu Dương Tuyệt nhìn bóng xe xanh lam đi xa dần thì khẽ nói: “Em là của tôi, Như Ý.”
An toàn về đến nhà, Minh Ngôn Hạo vừa vào nhà đã dặn dò Như Ý ngủ sớm sau đó nhốt mình trong phòng làm việc.
Như Ý cũng chẳng buồn quan tâm Ngôn Minh Hạo làm gì, hôm nay cô hơi mệt nên đi tắm từ sớm rồi nằm trên chiếc giường mềm mại đi ngủ.
Nhưng trằn trọc trở mình cô vẫn không thể nào ngủ được, trong đầu cứ loạn hết lên không biết đã nhĩ cái gì. Cô nghĩ đến thím Vương ở thành phố L.
“Không biết thím Vương bây giờ như thế nào rồi, có thời gian về thăm cũng tốt,” Trong lòng Như Ý thầm than một tiếng. Sau đó cô lại nhớ tới những chuyện xảy ra hôm nay, cứ nghĩ vậy mà thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau lúc cô tỉnh dậy không hề thấy bóng dáng Minh Ngôn Hạo bên cạnh, cô còn tưởng nhân lúc cô ngủ say thì Minh Ngôn Hạo sẽ âm thầm trèo lên giường.
Cô buộc lại tóc một cách đơn giản sau đó mặc đồ ngủ ra khỏi phòng, khi đi tới đại sảnh thì thấy Minh Ngôn Hạo cuộn tròn trong chăn ngủ trên sô pha trông như con tằm bao bọc mình lại.
“Này, Minh Ngôn Hạo!” Như Ý đi đến trước mặt Minh Ngôn Hạo đá nhẹ anh ta một cái.
“Ừm?” Minh Ngôn Ngạo mơ màng ừm một tiếng rồi trở mình ngủ tiếp.
“…” Thấy cảnh này Như Ý cạn lời nên chỉ đành không quan tâm tới Minh Ngôn Hạo nữa, đang chuẩn bị về phòng thì Thím Ngô đi từ hậu viện vào.
“mợ chủ, cô tỉnh rồi?” Thím Ngô thấy Như Ý thì gọi: “Bữa sáng chuẩn bị xong rồi, mợ chủ đi rửa mặt rồi xuống ăn đi.”
Như Ý nghe thấy từ “mợ chủ” bèn thấy cả người nổi hết da gà, cô vội vàng xua tay: “Thím Ngô bà gọi tôi là Như Ý là được, xưng hô này.. khiến tôi không thoải mái.”
Thím Ngô khó xử quay người nhìn Minh Ngôn Hạo một cái, ý là chủ nhân dặn dò nên đây là chuyện là người làm bọn họ nên làm.
Như Ý vội nói: “Dù sao bà cứ gọi tôi là Như Ý là được, xưng mợ chủ nặng nề quá tôi không gánh được, về sau bà sẽ hiểu thôi.”
Thím Ngô thấy Như Ý kiên trì nên đành thôi, gật đầu nói: “Lúc riêng tư thì tôi gọi tên cô vậy, nhưng lúc cậu chủ ở đây tôi vẫn gọi như bình thường!”
“Vậy thì được!” Như Ý gật đầu, đây đúng là cách giải quyết tốt nhất.
Thím Ngô lại hỏi: “Vậy cô Như Ý muốn ăn sáng không?”
“Ăn chứ, tôi lên súc miệng, bà đợi chút…” Như Ý vội đáp, nói xong cô chuẩn bị đi lên phòng.
“Đợi đã, tôi cũng đi.” Lúc này giọng Minh Ngôn Hạo truyền từ đằng sau lưng cô tới.
Như Ý bất ngờ quay người, kinh ngạc nhìn Minh Ngôn Hạo nói: “Anh tỉnh rồi à?”
“Tôi tỉnh dậy khiến cô thấy kì lạ à?” Minh Ngôn Hạo vừa nói vừa lười biếng vươn vai, thoải mái thở dài một tiếng.
Như Ý lắc đầu: “Không lạ, vừa nãy bọn tôi…”
“Nghe thấy hết rồi.” Minh Ngôn Hạo tới gần cô sau nó lạnh nhạt nói: “Cô ghét làm vị hôn thê của tôi thế sao?”
“Hả?” Như Ý ngẩn người, nhất thời không biết trả lời như nào: “Không phải… chỉ là…” Như Ý bỗng nghẹn lời.
“Bỏ đi, tôi cũng không buồn hỏi, đi thôi, không phải cô muốn lên phòng sao?” Minh Ngôn Hạo nói rồi nắm cổ tay cô lôi cô lên phòng.
Thím Ngô thấy cảnh này thì lắc đầu cười thầm sau đó đi xuống chuẩn bị bữa sáng.
“Hừ!” Minh Ngôn Hạo dường như trở thành người khác, sức lực bỗng vô cùng mạnh, chiêu nào cũng vừa nhanh vừa mạnh tấn công Như Ý, không nể mặt chút nào!
Như Ý hơi kinh ngạc, cẩn thận tránh né: “Nếu anh muốn làm thật thì cũng quá nghiêm túc rồi nhỉ? Anh đang muốn giết tôi sao? Chiêu nào cũng vừa độc vừa mạnh! Anh điên thật à?”
Minh Ngôn Hạo như vậy như điên thật rồi!