Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cưng Chiều Của Bạo Quân

CHƯƠNG 504: KHÔNG CHO NƯỚC MẮT RƠI XUỐNG
“Cô đang nói dối đúng không? Cô cho rằng ta bị thương thì không thể suy nghĩ được sao? Cô sai rồi! Ta có thể, ha hả, ta cho cô biết, muốn lừa ta ư, đừng hòng!”
Cát Lượng hừ lạnh vung tay lên, dường như muốn bảo người bắt Như Ý lại.
Vốn Như Ý luôn rất lo lắng, Mộ Dung Tinh Thần trên lưng cũng không chịu đựng được bao lâu nữa, Như Ý giao người cho Tiểu Giai, muốn nàng ta đỡ vững.
Tiểu Gia nghe thấy lời của Như Ý chỉ máy móc làm theo chuyện Như Ý bảo, Nhị đương gia không còn nữa! Mấy chữ này vẫn luôn xoay quanh trong đầu nàng ta.
“Đã nói sự thật là như thế, ngươi lại không tin! Ta không có thời gian khua môi múa mép với ngươi!”
Trước giờ Như Ý không phải người nóng vội, nhưng bây giờ không có thời gian, cô để ý, để ý nam tử ngây thơ như trẻ con luôn chọc cô cười, khi thì uy nghiêm chắn đi tất cả mưa gió vì mình này, cô không muốn hắn xảy ra chuyện gì, cho nên bây giờ dù liều mạng, cô cũng muốn cứu người ra.
“Xương trên người Đại đương gia vẫn chưa lành hẳn, sao lại tốn sức như vậy làm gì?”
Vào lúc Như Ý định ra tay với những thuộc hạ này, một giọng nam không lạnh không nóng đột ngột vang lên ở một chỗ không xa, tuy giọng nói không lớn, lại truyền rõ ràng từng chữ vào tai mỗi người.
Cát Lượng nhìn người đến, đúng lúc là Đỗ Chính Viễn mặc đồ trắng tinh.
Hắn ta hơi khó hiểu nhìn Đỗ Chính Viễn, thấy cách ăn mặc của Đỗ Chính Viễn, dường như cũng không giống người đi vào trải qua sống chết, chẳng lẽ Đỗ Chính Viễn không vào? Cát Lượng cảm thấy cực kỳ khó hiểu.
Đỗ Chính Viễn thấy Cát Lượng nhìn mình, đương nhiên biết Cát Lượng đang nghĩ gì, nhưng hắn thấy Như Ý càng nôn nóng hơn. Không biết vì sao, hắn lại có cảm giác động lòng, hoa sen mới nở, lại không hề làm ra vẻ, trên mặt có sự mềm mại của nữ tử, lại mang theo cương nghị, ánh mắt kiên cường nhìn xa trong rộng kia nói với hắn ta mọi thứ.
“Hình như vị cô nương và công tử này bị thương rất nặng, có phải công tử nên cho bọn họ trị thương xong hẳn hỏi không, phải biết rằng trước khi đi vào, Nhị đương gia đã từng nói, đi vào lần này sống chết không phải tại người, cho nên hy vọng Đại đương gia nén bi thương!”
Cát Lượng muốn tức giận, muốn nổi nóng, thậm chí muốn làm rất nhiều thứ, nhưng người nọ là Đỗ Chính Viễn, Đỗ Chính Viễn thần bí khó dò, nếu Cát Băng thật sự không còn nữa, sơn trang này còn cần hắn, cho nên hắn ta phải lý trí không được xúc động.
Hắn ta cười nhạt: “Vậy mau để hai người đi chữa thương rồi hẳn hỏi sau!”
Như Ý gật đầu với lòng tốt của Đỗ Chính Viễn, sau đó vội vàng đỡ Mộ Dung Tinh Thần rời đi.
Còn Tiểu Giai chỉ ngơ ngác hành động một cách máy móc, như một con rối gỗ không có suy nghĩ. Tất cả trong đầu nàng ta đều là nụ cười nhạt của Nhị đương gia, bây giờ lại mất rồi! Cứ thế mà mất rồi.
Đỗ Chính Viễn nhìn mấy người Như Ý rời đi, cũng gật đầu chào rồi xoay người đi luôn.
Thân thể Cát Lượng hơi mềm đi, tất cả chịu đựng đã không còn nữa rồi, nụ cười miễn cưỡng của hắn ta cũng biến mất, tay không còn sức động đậy, chỉ có thể quay về viện rồi nói sau.
Lúc đầu, đương nhiên Cát Lượng ngại mặt mũi của Đỗ Chính Viễn nên không có suy nghĩ gì với Như Ý cả.
Như Ý lợi dụng cơ hội này, vội vàng trị liệu cho Mộ Dung Tinh Thần, tuy Cát Lượng không cho cô thuốc gì cả, nhưng cũng may có thể lấy được một vài dược liệu quý báu ở chỗ Đỗ Chính Viễn.
“Không biết cô nương xưng hô thế nào?”
Tuy Như Ý vẫn ăn mặc như nam tử, nhưng chỉ khuôn mặt kia rất dễ nhận ra cô là nữ tử, hơn nữa cử chỉ đúng mực, hoàn toàn không thô tục như nam tử, cho nên Đỗ Chính Viễn kết luận người trước mặt là một nữ tử.
Như Ý liếc mắt nhìn thoáng qua Đỗ Chính Viễn, không hề khó chịu chút nào, ngược lại còn cười hào phóng: “Huynh gọi ta Như Ý là được, không biết công tử xưng hô thế này, khi nãy đa tạ huynh cứu giúp, nếu không hắn…”
Như Ý quay đầu nhìn Mộ Dung Tinh Thần còn đang hôn mê, trong mắt xuất hiện tình cảm dịu dàng.
Đỗ Chính Viễn nghe thấy tên của Như Ý thì hơi ngạc nhiên, tên như vậy thật sự rất hiếm khi nghe thấy, hắn ta cũng tao nhã chắp tay: “Tại hạ Đỗ Chính Viễn, cô nương không cần gọi ta là công tử gì đó đâu, gọi thẳng tên hoặc gọi ta Chính Viễn là được!”
Cũng không biết là rất có cảm tình lại còn dựa gần vào nhau nói chuyện hay vì sao, hắn cứ cảm thấy mỗi lời nói mỗi hành động của Như Ý đều rất vui tai vui mắt.
“Ý, Ý…”
Cũng không biết Mộ Dung Tinh Thần mơ thấy cái gì, có vẻ rất đau khổ và lo lắng, Như Ý lập tức chạy tới, Đỗ Chính Viên cũng đi qua theo, hắn nghe rõ chữ nam tử trên giường kêu, Ý? Chẳng lẽ là gọi Như Ý cô nương? Suy nghĩ như thế khiến trong lòng Đỗ Chính Viễn như bị thứ gì đó cào một cái, cực kỳ khó chịu, chẳng lẽ quan hệ của hai người đã tốt như thế rồi sao.
Như Ý ôm lấy bàn tay vì sợ hãi mà không ngừng quơ của Mộ Dung Tinh Thần, dịu dàng nhỏ nhẹ an ủi: “Ta ở đây, đừng lo lắng, ta rất tốt, ta vẫn luôn ở bên cạnh chàng, cho nên chàng mau tỉnh lại đi, chàng đã nói muốn bảo vệ ta không bị thương mà, cho nên chàng phải mau chóng tỉnh lại!”
Như Ý rất ít khi để lộ một mặt của nữ tử, bình thường tuy cô bình tĩnh, nhưng vì quá bình tĩnh nên khiến cô có vẻ không ăn khói lửa nhân gian, giống như thần tiên vậy. Bây giờ đã có quan tâm, có những cảm xúc khác khiến cô giống một người bình thường hơn.
Mộ Dung Tinh Thần như nghe thấy lời của Như Ý, từ từ an tĩnh lại.
Lúc này Như Ý mới nhớ đến Đỗ Chính Viễn bên cạnh, quay đầu lại gật đầu: “Hôm nay cảm ơn Chính Viễn huynh, nếu Chính Viễn huynh bận có thể về trước, bên này ta có thể chăm sóc được!”
Tuy lời này của Như Ý kín đáo, nhưng cũng có ý đuổi khách.
Đỗ Chính Viễn cũng là một người thông minh, biết mình không có lý do ở lại đây quá lâu, bây giờ cũng không thích hợp, cho nên bèn tạm biệt rời đi.
Như Ý thấy Mộ Dung Tinh Thần dần yên tĩnh lại, thầm tính toán, đợi hắn tỉnh lại, tốt nhất nên rời khỏi nơi này sớm một chút. Dù sao Đỗ Chính Viễn này chỉ có thể bảo vệ mình trong chốc lát, chưa chắc có thể bảo vệ cả đời, nhìn sự quan tâm của Cát Lượng với đệ đệ của mình, xem ra muốn trốn thoát cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lúc này Như Ý mới nhớ đến Tiểu Giai vẫn luôn đi theo mình.
Lúc này, Tiểu Giai như một con thỏ nhỏ không có chỗ dựa, đôi mắt đỏ lên trốn trong góc phòng, cô đơn không nơi nương tựa, giống như một đứa trẻ bị lạc, ánh mắt ngây thơ kia đã bị một sự đau buồn thay thế từ lâu.
Khi Như Ý tìm được Tiểu Giai, thấy dáng vẻ yếu ớt, nhớ đến Nhị đương gia của nàng ta lúc này, chắc chắn Tiểu Giai nghe thấy rồi, một người vẫn luôn được nàng ta xem như sinh mệnh cứ như thế không còn nữa.
Như Ý không thể không thừa nhận, cho dù Cát Băng có xấu xa đến mức nào, nhưng hắn ta vẫn bảo vệ Tiểu Giai rất tốt, có lẽ ai cũng thích viên ngọc đẹp không chút tỳ vết, cho nên nhìn thấy một trang giấy trắng như vậy, ai nhẫn tâm chạm vào được chứ, Cát Băng vì bảo vệ trang giấy trắng là Tiểu Giai không chịu sự ảnh hưởng của thế tục mới nuôi nhốt nàng ta như thế.
Như Ý không chắc lúc này Tiểu Giai còn có thể cười không tim không phổi, không cần quan tâm, cũng không cần chú ý đến bất cứ thứ gì như lúc trước hay không.
“Tiểu Giai, cô có đói không, có muốn ăn thứ gì không?”
Như Ý không biết an ủi người khác, cũng không biết nên nói chuyện với một cô gái nhỏ ngây thơ thế nào, cô chỉ biết Tiểu Giai giống mình, vẫn chưa có ăn gì.
Tiểu Giai chỉ hơi nâng đôi mắt sưng đỏ như quả đào lên, tội nghiệp nhìn thoáng qua Như Ý, lắc đầu, sau đó lại cẩn thận cúi đầu, nhưng vẫn không nói lời nào.
Trái tim Như Ý cứng lại, khom người ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Giai, nhẹ nhàng kéo tay nàng ta qua, thương tiếc nói: “Tiểu Giai, ngoan, người chết không thể sống lại được, ngươi thế này, Nhị đương gia trên trời cũng sẽ không yên tâm mà đi!”
Tiểu Giai cắn môi cố không cho nước mắt rơi xuống: “Sao Nhị đương gia có thể yên tâm được, ngài ấy quan tâm để ý Tiểu Giai như vậy, sao có thể nỡ để Tiểu Giai lại một mình được chứ, sẽ không đâu!…” Tiểu Giai liều mạng lắc đầu, không muốn chấp nhận sự thật như thế, nàng ta không muốn, không muốn có kết quả như thế, nàng ta không đi đâu cả, nàng ta chỉ cần Nhị đương gia thôi.
“Có phải… có phải Nhị đương gia biết ta muốn xuống núi với cô, cho nên ngài ấy không vui, vì thế vứt bỏ Tiểu Giai không, đúng, chắc chắn là như vậy!” Tiểu Giai có chút thất thường suy đoán, đổ tất cả lỗi lên người mình, ánh mắt nàng ta tràn đầy hoảng sợ và hối hận, giống như suy đoán này chính là sự thật vậy.
Như Ý đau lòng ôm lấy Tiểu Giai: “Không phải, không phải như thế, Nhị đương gia của các cô rất thương rất thương cô, lúc hắn ta chết còn nghĩ đến cô, bảo ta phải chăm sóc cô thật tốt, dẫn cô đi nhìn thấy thế giới bên ngoài, cho cô cảm nhận sự ấm áp của nhân gian, hắn ta nói hắn ta muốn cô vui vẻ!”
Cát Băng, mong tha thứ cho ta vì đã nói dối như thế, nhưng chắc chắn trong lòng ngươi cũng sẽ nghĩ vậy, để Tiểu Giai ngốc nghếch ở lại đây một mình, ngươi đi rồi, những người đó sẽ bắt nạt nàng ta, không có ngươi, nàng ta sẽ cực kỳ khó chịu, cho nên ta biết ngươi sẽ đồng ý kết quả như vậy. Như Ý thầm nói trong lòng, giống như đang thuyết phục mình, cũng là đang thuyết phục Cát Băng đã chết.
Nghe thấy Như Ý nhắc tới sự chăm sóc của Cát Băng với mình, Tiểu Giai rơi nước mắt ngẩng đầu nhìn cô, mong chờ hỏi: “Thật sao? Nhị đương gia thật sự quan tâm Tiểu Giai sao?” Trong mắt nàng ta tràn đầy lo lắng, dù sao mười sáu năm qua, Nhị đương gia là ông trời của nàng ta, mạng sống của nàng ta, thoáng chốc Nhị đương gia không còn nữa, nàng ta cảm thấy trời như sập xuống, cả mạng cũng sắp mất luôn.
Như Ý gật đầu, ôm Tiểu Giai vào lòng.
“Hu hu…”
Sau khi giải toả áp lực, Tiểu Giai như tìm thấy chỗ trút ra, thoáng chốc nước mắt lập tức rơi xuống, tràn ra như hồng thuỷ.
Nửa đêm, Như Ý vẫn canh bên cạnh Mộ Dung Tinh Thần, ban ngày vì vận công cho Mộ Dung Tinh Thần, lúc này đã hơi mệt mỏi nằm nhoài người bên giường, như đã đi vào giấc mơ, nhưng chân mày vẫn không hề giãn ra, giống như đang lo lắng điều gì đó.
Mộ Dung Tinh Thần mở mắt, tầm nhìn hơi mơ hồ, nhưng điều đầu tiên hắn nghĩ đến là Như Ý, cảm thấy trên tay bị thứ gì đó đè nặng, hắn nhìn xuống tay mình, thấy Như Ý mệt mỏi nằm nhoài bên giường, lập tức cảm thấy cực kỳ đau lòng.
Hắn duỗi bàn tay không bị đè lên, nhẹ nhàng sờ trán như vậy, khuôn mặt này, khuôn mặt hắn yêu thương nhiều năm như vậy đang gần với mình trong gang tấc, gần đến thế, như bao nhiêu chờ đợi nhiều năm nay tựa như một giấc mộng vậy.
Như Ý ngủ cũng không ngon, nhiệt độ đột nhiên xuất hiện trên trán thoáng chốc khiến cô tỉnh lại vì cảnh giác, cô nhạy bén mở mắt ra, đúng lúc đối diện với đôi mắt sâu như hồ nước của Mộ Dung Tinh Thần, hai người cứ giằng co như thế.
“Ưm…”
Tiểu Giai nằm bên cạnh bàn nghiêng người, âm thanh phát ra kéo ý thức của Như Ý về.
Như Ý thu lại ánh mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự vui mừng trong mắt cô: “Cuối cùng chàng cũng tỉnh lại rồi, làm ta sợ muốn chết!”
Lúc này Như Ý mới cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, lại có sự sợ hãi đến chậm, nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí đục.
Nhìn thấy Như Ý để ý mình như vậy, Mộ Dung Tinh Thần như thấy ngôi sao đêm loé sáng, cả bầu trời đều sáng rực, hắn đưa tay vén tóc rơi trên trán Như Ý, sau đó cười nói: “Ta đã nói sẽ bảo vệ nàng, sẽ không dễ dàng bỏ nàng lại không quan tâm như vậy đâu!” Vẫn là câu nói đó, lần nào hắn cũng nói những lời này.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!