CHƯƠNG 434: LẬT MẶT KHÔNG NHẬN NGƯỜI.
Thần sắc người bí ẩn tuy có chút run rẩy, nhưng cũng không còn cách nào khác, chỉ đành gật đầu: “Nơi đó của chúng ta chắc cũng không an toàn, hôm nay Vệ quốc công đến phá vỡ sự yên tĩnh bên trong, phải biết Vệ quốc công là một tên lão gian thần xảo quyệt, hơn nữa Hoàng thượng cũng đã biết được sự tồn tại của thần thú rồi, cho nên ngươi phải giải quyết càng nhanh thì càng tốt. Được rồi, ta đi trước đay!” Sau khi phân tích tình hình cho Như Ý xong, người bí ẩn cũng không nán lại lâu nữa mà trực tiếp rời khỏi.
Như Ý nhìn người bí ẩn rời khỏi, đột nhiên cô lại nhớ ra bản thân mình không biết nơi này rốt cuộc phải rời khỏi như thế nào.
“Thúc thúc, ta muốn hỏi một chút, cái này làm sao mà ra được vậy?” Như Ý nhớ lần trước Thác Bạt Liệt không muốn cho mình xem bước đi ra ngoài, hiển nhiên chính là không muốn mình ra ngoài rồi, tuy biết hắn lo lắng, nhưng trong lòng Như Ý vẫn thấy không vui!
Người bí ẩn ngừng bước chân, rồi quay người lại gật đầu với Như Ý, Như Ý hiểu ý bước lên theo, từ từ di chuyển ra ngoài.
Tuy những bước chân trông rất đơn giản, nhưng học thức trong đó thì không hề đơn giản, Như Ý không hiểu ngũ hành bát quái, vì ở hiện đại những thứ này cũng coi như là không còn tác dụng nữa rồi.
Lúc đầu người thần bí sợ Như Ý không theo kịp, nhưng bởi vì năng lực của Như Ý, cộng thêm sự nhạy cảm với địa hình, khiến cô rất nhanh đã phát hiện đạo lý trong đó. Người thần bí thấy Như Ý dùng tốc độ đó đuổi theo thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ một lát rồi tiếp tục tăng tốc độ.
Ra đến cửa, Như Ý coi như là đã dùng trí nhớ của mình để ghi nhớ toàn bộ lộ trình rồi.
“Sao rồi?” Người thần bí nhìn Như Ý đứng ở cửa, muốn xác định một chút.
Thần sắc trên khuôn mặt của Như Ý giống hệt như một đám mây đầy màu sắc, cô mỉm cười nói: “Thúc nói xem!”
Người thần bí ẩn biết Như Ý lợi hại, nhưng lúc này ông ta vẫn có chút lo lắng, nếu như nhớ sai một điểm thì cũng sẽ tạo ra vấn đề lớn: “Hay là để ta nhìn ngươi đi lại một lần nữa?” Để an toàn, bây giờ sinh mạng của rất nhiều người đang cột trên người Như Ý, cho nên sinh mạng của cô bây giờ là vô cùng quan trọng.
Như Ý lắc đầu, vừa định nói chuyện.
“Ai!” Thác Bạt Liệt lại về rồi.
Nói đến Thác Bạt Liệt, hắn ta thật sự là có chút chán nản, vừa nãy bám theo thần thú rời khỏi, vốn tưởng rằng hắn có thể bắt được thần thú, nhưng không ngờ mình đã đánh giá thấp bản lĩnh của thần thú và còn đánh giá cao tốc độ của mình rồi, cho nên cuối cùng mới để thần thú biến mất. Thế nhưng Thác Bạt Liệt luôn cảm thấy con thần thú đó biến mất về phía của Trác phủ, thế là đã phái người bao vây xung quanh Trác phủ, không để cho bất kỳ thứ gì chạy ra, sau đó mới yên tâm trở về.
Nhưng không ngờ mình về lại đúng lúc như vậy, vậy mà lại phát hiện có người tiến vào bên trong Ngự thư phòng, hắn muốn xem thử là ai to gan đến như vậy, dám năm lần bảy lượt đột nhập vào Ngự thư phòng, nhưng hắn lại không có chút lo lắng nào cho Như Ý ở trong đó, mật thất của mình được ẩn kỹ như vậy, nên chắc là không bị phát hiện đâu.
“Có người, thúc đi trước đi, ta vào mật thất đây, xem ra Thác Bạt Liệt về rồi…!” Như Ý nháy mắt với người bí ẩn rồi nói.
Người bí ẩn đó cũng biết tình thế cấp bách nên nhanh chóng phi thân rời khỏi.
Thác Bạt Liệt nhìn thấy có người muốn chạy nên liền phái người bám theo.
Sau đó hắn nhanh chóng vào trong mật thất, nhưng có lẽ là do Như Ý đã đoán được Thác Bạt Liệt sẽ vào trong rất nhanh cho nên cô đã nhanh chóng đi vào mật thất, cô cũng biết cái thứ đồ này không thể bước sai một bước nào được, nếu không thì cái mạng nhỏ này sẽ khó mà giữ được, cũng may mà trí nhớ cô rất tốt, chỉ cần nhìn sơ một cái cũng không quên được, cô bước từng bước từng bước một cẩn thận đi vào mật thất, sau đó cố ý cầm sách lên xem.
Lúc Thác Bạt Liệt bước vào Ngự thư phòng thì không phát hiện có gì bất thường cả, lúc này mới yên tâm trở lại, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút thấp thỏm nên đã đi vào mật thất.
Nhìn mọi thứ trong mật thất đều rất bình thường, hắn mới yên tâm. Sau đó hắn bước vào trong cùng, nhìn thấy Như Ý đang nghiêm túc đọc sách, trái tim hắn chợt trở nên ấm áp, rồi sải bước đến đó.
“Hay là nghỉ ngơi chút đi, đọc như vậy sẽ rất mệt đó, dù sao đi nữa thì nàng cũng đâu có quen với loại chữ này…” Lời này của Thác Bạt Liệt không có sai chút nào cả.
Bởi vì lúc đầu không phải Như Ý đã nói qua là mình chỉ biết mấy cái chữ kia thôi sao? Đó là những chữ giản thể ở thế kỷ 21, sau đó Thác Bạt Liệt còn chất vấn Như Ý có phải là cố ý bàn điều kiện với hắn hay không, nói như vậy chính là khi quân. Lúc đó Như Ý xảo quyệt cười một cái, sau đó nói bản thân mình quả thực là không biết nhiều về chữ giản thể, nhưng lại có quen biết nhiều với loại chữ phồn thể này, nhưng có một số chữ cũng không hiểu lắm, cho nên cô cũng chỉ có thể xem hiểu đại khái thôi.
Như Ý sở dĩ phải nói như vậy, hoàn toàn là bởi vì không muốn để Thác Bạt Liệt nắm được thóp của cô, bây giờ những điều mà cô nói với Thác Bạt Liệt, rất nhiều đều có mang sự ẩn giấu, cô lo một ngày nào đó Thác Bạt Liệt sẽ biết chút gì đó, cho nên mới nói như vậy, đến lúc nào đó thì dễ giải thích rồi.
Như Ý ngẩng đầu lên, mỉm cười nói: “Ta hy vọng có thể xem xong càng sớm càng tốt, như vậy mới có thể cho tất cả mọi người một lời giải thích được, ta không muốn chàng bị mờ mịt mà không biết gì hết!” Ý trong lời này của Như Ý đã quá rõ ràng, chính là nói những nhận định trước đây của Thác Bạt Liệt đa số đều là sai rồi, hắn chỉ là bị tiểu nhân lợi dụng thôi.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Thác Bạt Liệt liền có chút không vui, ý của Như Ý rõ ràng là nói hắn không biết phán đoán: “Vậy nàng xem xong rồi thì nói cho Trẫm nghe, Trẫm tự biết phân biệt!” Thác Bạt Liệt cất giọng có chút khoe mẽ.
Như Ý cũng không nói nhiều nữa mà tiếp tục đọc sách, lần này cô đọc nhanh hơn rất nhiều.
Nhìn thần sắc chuyên chú của Như Ý, sự yêu thích trong lòng của Thác Bạt Liệt càng lúc càng tăng thêm, nhưng có một điều khiến hắn nghi hoặc, tại sao Như Ý lại càng lúc xem càng nhanh như vậy: “Nàng đọc như vậy có thể hiểu ý trong đó không? Sao Trẫm lại cảm thấy nàng đọc nhanh hơn trước nhiều nhỉ!” Thác Bạt Liệt có chút không chắc chắn hỏi.
Như Ý không quan tâm đến Thác Bạt Liệt mà chỉ làm một động tác suỵt, sau đó tiếp tục đọc nội dung trong sách.
Thác Bạt Liệt cũng không nói gì nữa, nhìn bầu trời đã có chút hửng sáng, xem ra lại sắp phải lên triều sớm rồi.
Bên Vệ quốc công cũng chả có tình cảnh tốt gì, vừa mới đuổi theo thần thú thì không ngờ Thác Bạt Liệt lại đuổi tới, càng không ngờ tới là còn bị chặn đường nữa, xem ra Thác Bạt Liệt còn biết nhiều điều hơn mình rất nhiều nữa, tiếp đó là bị một đám người vây xung quanh.
Công phu của Vệ quốc công vốn không yếu, nhưng mà dù sao đi nữa ít cũng không địch được nhiều, cho dù ông ta có ba đầu sáu tay đi nữa, thì chỉ e là cũng khó mà đỡ được cuộc tấn công điên cuồng của nhiều người như vậy.
Đôi mắt Vệ quốc công chợt trầm lại, nhìn bầu trời hửng sáng, cũng chính là dấu hiệu của trời sáng, ông ta nghĩ nếu như mình còn không thoát thân thì chỉ e là sẽ không có kết cục tốt, bởi vì đã sắp đến thời gian lên triều rồi, nếu như bị một số võ tướng phát hiện, đến lúc đó chỉ e là không còn cơ hội sống sót nữa, thế là ông ta đành dốc toàn lực, lại dùng thêm ám khí, tuy cả thân mệt mỏi lại bị thương, ông ta cũng không quan tâm đến nữa mà điên cuồng phản kích, sau đó chạy trốn đi.
Nhưng mà, tuy ông đã tránh được sự truy kích nhưng vẫn chưa ngừng lại, ông ta muốn điều tra rõ nơi đó nên lại trực tiếp đến tẩm cung của Thái hậu.
“Ai?” Vệ quốc công vừa phi thân đến tẩm cung của Thái hậu thì đã bị Từ Nhị phát hiện, nhìn Từ Nhị thường ngày yếu ớt, nhưng không ngờ nàng ta cũng được coi như là một cao thủ.
“Là ta!” Vệ quốc công nhìn thấy Từ Nhị, ông ta cũng biết đó là tâm phúc của Thái hậu nên không hề kiêng kỵ gì mà xuất hiện trước mặt Từ Nhị.
Tuy nhiên Từ Nhị không nhận được mệnh lệnh từ Thái hậu, nên bất cứ ai nàng ta cũng không nhận, tuy nàng ta có chút kinh ngạc vì Vệ quốc công xuất hiện lúc này, nhưng đối với nàng ta mà nói thì điều này không phải thứ mà nàng ta nên quan tâm đến.
“Ngươi không nhận ra bản hầu nữa sao? Nhìn thấy bản hầu mà còn bày ra bộ dạng như vậy!” Thấy Từ Nhị không có chút ý định buông lỏng nào, Vệ quốc công hiển nhiên rất bất mãn.
Tuy nhiên, Từ Nhị cũng không phải hạng người sợ chết, trong mắt nàng chỉ có mỗi chủ nhân mà thôi, cho nên nàng ta không hề có ý nhượng bộ nào.
Nhưng có lẽ là vì hai người đang đứng đối mặt nhau, và cả giọng nói của Vệ quốc công có chút lớn nên Thái hậu đã bị làm giật mình tỉnh dậy: “Từ Nhị, là ai vậy?” Thái hậu đưa đôi mắt còn mang theo buồn ngủ nhìn Từ Nhị và nói.
Thông qua tấm màn, Từ Nhị nhìn thấy Thái hậu cũng đã tỉnh rồi, thế là nàng ta vừa đề phòng Vệ quốc công, vừa đi đến bên cạnh Thái hậu: “Hồi Thái hậu, Vệ quốc công đến rồi, có để cho ông ta vào không!” Tuy Từ Nhị biết trước đây Thái hậu đã từng có chút dây dưa với Vệ quốc công, nhưng đó chỉ là đã từng mà thôi, cho nên nàng ta vẫn cần phải hỏi lại, còn sở dĩ nói là đã từng, chính là vì Thái hậu đêm qua trở về đột nhiên thay đổi rất nhiều.
“Xem ra ông ta bị thương rồi, ngươi ném cho ông ta vài bình rượu thuốc rồi tống cổ đi đi!” Đêm qua khi trở về, Thái hậu đã suy nghĩ rất nhiều, bà ta muốn thoát khỏi sự ràng buộc của Vệ quốc công, dù sao tất cả những điều này cũng sắp kết thúc rồi, bà không muốn phụ thuộc vào bất kỳ ai nữa, đây cũng là nguyên nhân tại sao bà phải thẳng thắn với Thác Bạt Liệt như thế.
Thật ra Vệ quốc công cũng không ngờ rằng Thái hậu lại thay đổi thái độ với ông ta như vậy, thật đúng là khiến ông ta ngạc nhiên mà, ông vừa nãy còn đang nghĩ nên lợi dụng Thái hậu thế nào, thì không ngờ Thái hậu lại đột ngột lật mặt không nhận người như vậy…!
“Thái hậu, bà đây là có ý gì?” Vệ quốc công nhẫn nhịn sự đau đớn trên người mình mà cất giọng có chút giận dữ.
Thái hậu không ngồi dậy mà chỉ nói với Từ Nhị: “Ồn quá, người đi xử lý đi!” Nói xong, Thái hậu lại lật người lại, không muốn quan tâm đến Vệ quốc công nữa.