CHƯƠNG 387: ĐỪNG THÁCH THỨC GIỚI HẠN CỦA BẢN CUNG
“Sao thế, Thái Hậu không chịu thì là không nể mặt thần thiếp rồi!” Như Ý bĩu môi, có chút uất ức nói.
Thái Hậu nghe Như Ý nói như vậy, sao còn có thể nói không, bà ta không thể vì một nô tỳ mà trở mặt với Hoàng Hậu lúc này được.
“Ngươi đã nhiệt tình như vậy, đương nhiên ai gia rất vui!” Thái Hậu nở nụ cười, quay đầu cho Từ Nhị một ánh mắt, tuy trong lòng Từ Nhị rất khó chịu, nhưng không thể không nghe theo Thái Hậu, còn có cái gọi là sắp xếp kia.
“Tử Yên, ngươi về trước đi, ta muốn nói mấy câu với Từ Nhị!” Đi loanh quanh, Như Ý lại đi tới Ngự hoa viên đã trăm hoa đua nở này. Như Ý tùy ý ngửi hương hoa, quay đầu nói với Tử Yên ở phía sau, sau đó bảo Từ Nhị đi tới bên cạnh mình.
Tử Yên ngơ ngác, tuy không hiểu Như Ý có tính toán gì. Nhưng cô đã lên tiếng, đương nhiên không dám cãi lời.
“Nô tỳ cáo lui!” Tử Yên lui ra, thầm thấy nghi ngờ, cũng không biết có nên báo cáo không.
Như Ý thấy Tử Yên lui ra, mới chậm rãi đi tới trước Từ Nhị.
“Từ Nhị à, bản cung nhớ trước khi mình chưa rời đi, cô đã luôn đi theo bên cạnh Thái Hậu, tính toán lại, ngươi cũng xem như người đáng tin của Thái Hậu, Thái Hậu cũng rất tán thưởng ngươi!” Như Ý cười nhìn một đóa hoa, không hề ngẩng đầu, nhưng từng câu từng chữ đều rơi vào tai Từ Nhị.
Từ Nhị cung kính trả lời: “Hoàng Hậu quá khen rồi, nô tỳ chỉ làm chuyện mình nên làm thôi, Thái Hậu thưởng thức nô tỳ, đó là Thái Hậu xem trọng nô tỳ, đương nhiên nô tỳ sẽ càng nghiêm túc làm việc vì Thái Hậu hơn!” Từ Nhị quả nhiên không đơn giản, nói chuyện cẩn thận.
Như Ý hé miệng, tuy không nói lời nào, nhưng giữa hai người có thứ gì đó đang chuyển động, mang theo áp lực và căng thẳng.
Một lát sau, Như Ý mới ngẩng đầu nhìn Từ Nhị: “Từ Nhị à, chuyện lần trước cô cũng biết, lần đó bản cung oan ức bao nhiêu chứ.” Như Ý thở dài một hơi, nhìn chằm chằm vào mắt Từ Nhị không bỏ qua.
Từ Nhị run rẩy, quả nhiên, Như Ý vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện lần trước, nhưng nàng ta có thể làm sao đây, nếu không làm chuyện này sẽ không có kết quả tốt, nhưng không ngờ Như Ý lại là Đương kim Hoàng Hậu.
Từ Nhị chỉ có thể giữ im lặng, cứ như vậy đứng bên cạnh Như Ý, Như Ý lại như không định bỏ qua cho nàng ta, cứ như thế nhìn chằm chằm nàng ta, nếu nàng ta trả lời biết, vậy lúc đó nàng ta biết chuyện không báo, là có tội. Nếu nàng ta nói không biết, vậy Như Ý sẽ càng không bỏ qua cho nàng ta, sẽ nói nàng ta nói dối, có nhiều lúc, thật ra nô tỳ luôn không thể tự quyết định.
Như Ý nhìn vẻ mặt Từ Nhị trở nên căng thẳng, mùa này lại có thể đổ mồ hôi, tuy trên mặt lộ vẻ khó sợ, nhưng trong lòng lại đang tính toán, cô là muốn nàng ta trở nên căng thẳng, như vậy thuật huyễn hồn mới có tác dụng được.
“Cô xem, khi nãy Thái Hậu cũng không hề lưu luyến cô, thật ra trong mắt bọn họ, vận mệnh của các cô đều chỉ là chuyện nhỏ!” Như Ý càng nói, sắc mặt Từ Nhị càng khó coi, tuy biết Như Ý đang nói sự thật, nhưng thật sự bị nói ra, trong lòng vẫn hơi khó chịu.
Như Ý nhân cơ hội này siết chặt tay, ánh mắt thay đổi, nhìn vào mắt Từ Nhị, chậm rãi nói: “Nhìn vào mắt của tôi, có phải cô cảm thấy trong lòng có uất ức không?”
Từ Nhị nghe theo gật đầu.
Như Ý nói tiếp: “Nói cho bản cung nghe, thật ra cô rất muốn thoát khỏi Hoàng cung này đúng không, chỉ cần cô muốn, bản cung có thể thực hiện cho cô, chỉ cần cô trả lời vấn đề của bản cung thôi!” Như Ý từng bước đào bẫy dẫn Từ Nhị đi vào.
“Muốn!” Từ Nhị nói theo, nhưng cũng là nói thật lòng, vẻ mặt đau buồn.
Trong lòng Như Ý mừng thầm, tăng thêm công lực, tiếp tục hỏi: “Cuối cùng năm đó đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa đứa nhỏ ở đâu rồi? Nói hết những điều cô biết cho bản cung!” Như Ý hiểu tuy không thể biết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn có thể biết được một chút từ cung nữ thiếp thân thế này.
Từ Nhị vừa nghe thấy chuyện năm đó, dường như bắt đầu phản kháng: “Chuyện năm đó là Hoàng thượng trúng độc, nô tỳ mang đứa nhỏ đi, bị người thần bí cướp mất!”
Lúc Từ Nhị nói những lời này, không ngừng lắc đầu, giống như đang chịu đựng sự tra tấn gì vậy, hoặc có lẽ nàng ta từng lập lời thề, chỉ cần liên quan đến những chuyện kia, nàng ta sẽ mâu thuẫn một lát, sau đó muốn chạy trốn, nhưng lại bị trói buộc ở một nơi.
Như Ý thấy năng lượng của mình ngày càng mỏng manh, không ngờ nội tâm Từ Nhị lại mạnh mẽ như thế, cô muốn hỏi một vấn đề cuối cùng: “Nói cho ta biết, quan hệ của Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu…”
“Không…”
“Nô tỳ tham kiến Hoàng Hậu!” Cung nữ qua lại nhìn thấy Như Ý thì lập tức hành lễ, Như Ý bị quấy rầy, suýt nữa đã có được đáp án của vấn đề rồi.
Cô đảo mắt nhìn qua, mang theo chút tức giận, cung nữ trên mặt đất kia vội vàng cúi đầu, sợ chọc tới vị Hoàng Hậu được sủng ái này!
Từ Nhị là người thông minh, thoát ra khỏi sự khống chế khi nãy, lại không có chút ấn tượng nào cả, chỉ nhìn mấy cung nữ dưới đất, bọn họ đều đang run rẩy ở đó.
“Còn không đi!” Như Ý quay đầu nói với Từ Nhị đang nhìn mấy cung nữ, Từ Nhị lập tức biết điều đi theo.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu không cho nô tỳ đi theo, nô tỳ không thể nghe thấy Hoàng Hậu nói gì với Từ Nhị!” Lúc này, Tử Yên đang quỳ gối trước mặt Thác Bạt Liệt , nghiêm túc báo cáo tình hình của Như Ý ở chỗ Thái Hậu.
“Ngươi nói Hoàng Hậu không ngừng nhắc đến Thái Thượng Hoàng, còn nói muốn học đàn “Đừng quên” cho trẫm nghe?” Tuy Thác Bạt Liệt không rõ ràng tính toán của Như Ý, nhưng cô nói như thế cũng đủ lấy lòng mình rồi, vì hắn thật sự rất thích nhịp điệu của bài hát kia, loại cảm giác xuyên thấu tâm hồn đó vô thức khiến hắn cảm thấy tốt đẹp sau bi thương.
“Sau này hầu hạ có lòng một chút, bất cứ chuyện gì của Hoàng Hậu, đừng quên báo cáo với trẫm! Nhưng mà trẫm hơi nghi ngờ, lần trước nàng ấy đã giải độc thế nào, lại có thể khôi phục được công phu của mình rồi?” Thác Bạt Liệt cau mày, nghi ngờ nhìn Tử Yên quỳ gối dưới đất.
Tử Yên sửng sốt, Hoàng thượng vừa nhắc, nàng ta mới nhớ đến vấn đề này, rõ ràng lần trước từng bỏ thuốc Như Ý, nhưng sao công phu của cô vẫn còn đó: “Nô tỳ không biết, nhưng nô tỳ đoán có khi nào Hoàng Hậu có thể tự giải độc không?” Nàng ta suy đoán, cẩn thận nhìn Thác Bạt Liệt, trong lòng lại đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Thác Bạt Liệt im lặng tự suy nghĩ, sau đó khoát tay, cho Tử Yên lui xuống.
“Như Ý à Như Ý, rốt cuộc nàng có bao nhiêu bản lĩnh mà trẫm không biết thế!” Thác Bạt Liệt sờ lên bức tranh của Như Ý trên bàn trong Ngự thư phòng, trong mắt bắt đầu gợn sóng, cũng không biết đang bồi hồi, hay là thở dài, hoặc là cả hai đều có, hắn đang bùi ngùi, con đường phía trước này, không biết hai người có thể cùng nhau trải qua mưa gió như trước kia không.
Lần trước hắn từng điều tra chuyện lần đầu gặp mặt Như Ý, mới mơ hồ biết mình và Như Ý không có trùng hợp như vậy, điều này có nghĩa là gì? Cuối cùng cô có mục đích gì với mình, nhưng nếu có mục đích, vì sao mỗi lần cô đều cứu mình.
Thác Bạt Liệt nghĩ đến vấn đề này, trong lòng vô cùng băn khoăn.
“Hoàng Thượng!” Một người áo đen đáp xuống trước mặt Thác Bạt Liệt , sau đó nhỏ giọng nói mấy câu.
Sắc mặt Thác Bạt Liệt hơi thay đổi, nhưng chỉ gật đầu, người nọ nhanh chóng rời đi.
Thác Bạt Liệt viết một chữ “tuyệt” lên tờ giấy trắng, sắc mặt suy sút, ánh mắt như đuốc nhìn về phương xa, không biết đang nhớ tới điều gì.
“Này, đừng chạy!”
“Bắt lấy nó, đó là gì vậy…”
“Thật đáng yêu, bắt lấy đi…”
Như Ý cũng không ngờ lúc mình trở về, tẩm cung lại lộn xộn thành thế này, các cung nữ đang la hét, đuổi theo, giống như muốn bắt cái gì đó.
“Chuyện gì thế?” Như Ý nhíu mày, có chút khó chịu vì mấy người này làm ầm ĩ, cô vẫn luôn là một người không thích quá ồn ào.
Những người đó nghe thấy giọng nói của Như Ý, thoáng sững sờ tại chỗ, sợ Như Ý không vui, mình cũng khó giữ được cái mạng nhỏ.
“Bái kiến Hoàng hậu!” Cũng không biết nha hoàn nào cẩn thận, quỳ xuống hành lễ trước.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu!” Cho nên lúc này các nha hoàn khác mới như tỉnh lại từ trong mơ, vội vàng quỳ xuống.
Như Ý hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì, bảo người bên cạnh đưa đến một cái ghế, hưởng thụ cảnh xuân ấm áp, thưởng thức hoa cỏ trong sân.
“Ngao…” Đúng lúc này, một thanh âm đột nhiên vang lên bên tai các cung nữ.
Như Ý cười, dường như biết đã xảy ra chuyện gì. Cô đưa mắt nhìn qua, Bạch Dực ngượng ngùng bước đến gần cô, đầu cúi rất thấp, nhưng là biết mình làm sai rồi, tiếng “ngao” kéo dài, mang theo chút uất ức.
Như Ý vươn tay, Bạch Dực nhảy lên, đi tới bên cạnh Như Ý.
“Lần này tạm tha cho các ngươi, bản cung là người thích yên tĩnh, bình thường các ngươi chỉ cần đừng làm phiền bản cung, bản cung cũng không phải hổ hay cọp, sẽ không ăn thịt người, nhưng đừng thách thức giới hạn của bản cung!” Lúc Như Ý nói lời này rất dịu dàng, nhưng ai cũng có thể nghe ra sự lạnh lẽo ngầm có ở bên trong.
“Vâng, Hoàng hậu nương nương!” Tình hình này sao còn dám nói không chứ, trừ khi bọn họ không muốn sống nữa.
Lúc này Như Ý mới từ từ đứng dậy, ôm lấy vật nhỏ trong lòng bước vào phòng trong, nhưng kỳ lạ là cô không nhìn thấy Tử Yên, nha đầu kia đi đến đâu rồi, dựa theo tính cách bình thường của nàng ta, nàng ta vẫn luôn biết nặng nhẹ, không dễ đi đâu lung tung, chẳng lẽ có chuyện gì rồi?
“Tiếu Văn, ngươi nhìn thấy Tử Yên trở về hay chưa?” Như Ý vẫn không nhịn được hỏi.
Người nọ thấy lúc này Như Ý không quá tức giận, mới trở nên yên tâm, trả lời Như Ý: “Bẩm Hoàng Hậu, Tử Yên đi theo người ra ngoài vẫn chưa trở về.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!