CHƯƠNG 383: CÁ CHÉP HÓA RỒNG
“Nếu phụ thân của con đã không muốn cho các con dính líu nhiều, các con vẫn nên tránh đi!” Trác phu nhân nói những lời này, hình như không muốn Trác Lỗi bọn họ biết quá nhiều, cứ như thế kết thúc việc giải thích chuyện năm đó.
Nhưng rõ ràng Trác lỗi không muốn thế, nếu không vấn đề này sẽ không có cách nào giải quyết được: “mẫu thân, mẫu thân biết rất nhiều chuyện vào thì dễ, thoát thì khó, mẫu thân không thể vì chuyện này chỉ có thể như thế được, hay mẫu thân sợ hãi cái gì, cho nên mẫu thân lại bài xích lần nữa, phải biết rằng mọi chuyện đều phát triển không giống như chúng ta đoán trước, con không có cách nào khống chế hướng đi của nó, cho nên con phải biết cuối cùng là chuyện gì, nếu không e rằng chúng ta không qua nổi khoảng thời gian đơn giản này đâu!” Trác Lỗi nói cực kỳ mạnh mẽ, hắn muốn Trác phu nhân nói chi tiết chuyện năm đó, nói hết những gì bà có thể nhớ kỹ.
Trác phu nhân đấu tranh tư tưởng, cũng không biết nếu nói ra sẽ có hậu quả thế nào.
“mẫu thân, đừng chần chừ nữa!” Trác Lỗi thật sự không chịu được sự yên tĩnh thế này, rõ ràng Trác phu nhân có giấu diếm chuyện gì đó, vì thế không thể để mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy được.
“Haiz!” Cuối cùng Trác phu nhân thở dài, nghiêm túc nói đến chuyện không thể cho người khác biết năm đó, vừa nói ra, Trác Lỗi càng ngạc nhiên hơn, rất nhiều chuyện đều vượt khỏi phạm vi suy nghĩ của hắn.
Lúc này, Như Ý vừa mới trò chuyện với thần thú của mình, hôm nay cô đã quyết định rồi, cần đi thăm dò nội tình của những người kia một chút.
“Bạch Dực, đi thôi, mi biết đấy!” Như Ý vỗ thần thú lúc này đã có kích thước cơ thể lớn hơn, đợi nó hiểu ra.
Thần thú không tầm thường, tâm linh tương thông với Như Ý, cho nên không cần Như Ý nhắc nhở nhiều lời, trực tiếp bay ra bên ngoài.
Thác Bạt Liệt thấy bóng đêm đã dần tối tăm, nhưng lúc này Như Ý nói đi giải sầu vẫn chưa trở về, sau đó ám vệ đi theo Như Ý khổ sở trông coi ở Trác phủ không có kết quả, một ám vệ trong đó vội vàng chạy về báo cáo với Thác Bạt Liệt .
“Ngươi nói nàng đi vào rồi chưa từng đi ra sao?” Dựa theo cách nói của ám vệ, có lẽ Như Ý vẫn ở Trác phủ, nghĩ đến lúc này ở Trác phủ còn có một Trác Lỗi, Thác Bạt Liệt hơi cuống cuồng. Đêm hôm đến Trác phủ vẫn không trở về, còn ra thể thống gì nữa, xem ra mình quá mức cưng chiều nàng, nếu không sao lại to gan như vậy được.
“Người đâu, trẫm muốn đến Trác phủ.” Cuối cùng Thác Bạt Liệt không nhịn được nữa, hắn muốn xem thử rốt cuộc bây giờ hai người này đang làm gì, nếu không vì sao tối rồi vẫn không trở về.
Lúc này Như Ý đang ngồi trên người thần thú, gió bây giờ hoàn toàn là gió mát, không có lạnh lẽo như mới đầu mùa xuân, vạn vật giống như sống lại, không khí này cũng giống như hồi sinh vậy, mang theo chút trong lành, tâm trạng của cô cũng từ từ thay đổi, trở nên dễ chịu hơn.
“Bạch Dực, mi thật là ngầu!” Trước giờ Như Ý chỉ thấy chuyện này đều xuất hiện trong cổ tích, bây giờ mình thật sự cảm nhận được rồi, trong lòng cô cảm thấy rất thỏa mãn, cũng tràn đầy mới mẻ, bây giờ những cái gọi là tình cảm kia cũng tạm thời đặt ở một bên.
Bạch Dực nghe thấy Như Ý khen mình ngầu, rõ ràng cơ thể run lên, dường như Như Ý cũng cảm nhận được, bật cười khanh khách: “Sao thế, thì ra mi còn có thể ngượng ngùng à, có thể được Như Ý ta khen ngầu là phúc phận mi tu luyện mấy kiếp đó!” Như Ý hoàn toàn không quan tâm mình đang nói chuyện lớn tiếng đến mức nào, bây giờ ở trên trời cao, có ai biết là tình huống gì đâu.
“Chủ tử, đó là cái gì?” Thác Bạt Liệt đang chuẩn bị ra ngoài, không biết tại sao thuộc hạ để ý thấy, nhìn thấy xa xa có thứ gì đó đang bay, hơn nữa hình như bên trên còn có người, là người nhỉ, mặc đồ trắng, dưới người cô là cái gì, lại có thể hồn nhiên ngây thơ như vậy, giống như tiên nữ từ trên trời rơi xuống, trái tim Thác Bạt Liệt run rẩy, trong lòng lại có thể xuất hiện cảm giác gì đó, nhưng khi hắn muốn biết đó là cảm giác gì, muốn bắt lấy nó, đến lúc hắn nhận ra, thì nó đã sớm trốn vào trong góc rồi.
Nhìn thứ kia càng bay xa hơn, Thác Bạt Liệt từ từ thu lại tầm mắt: “Ngươi phái người đi điều tra một chút, gần đây ở biên giới có hiện tượng lạ gì không.”
Nói xong, Thác Bạt Liệt cũng không chần chừ nữa, trực tiếp rời cung đi đến Trác phủ.
Khi Như Ý lợi dụng bóng đêm nhanh chóng đi tới biên giới bên này, Vệ phủ đã không giống như lúc đầu khi mình đến nữa, khi đó phồn vinh đến mức nào, bây giờ lại có thể thảm hại như vậy.
“Nhìn đi, thì ra cảnh còn người mất chính là đạo lý này, thời gian chưa bao lâu mà mọi thứ đã thay đổi rồi, ta cũng từ một nha hoàn cá chép hóa rồng trở thành Hoàng Hậu! Bạch Dực à, mi nói xem có phải ngày nào đó mi cũng sẽ thay đổi, trở thành một chàng trai đẹp xuất hiện trước mặt ta không.” Như Ý ôm lấy cổ thần thú, nhìn cổng lớn của Vệ phủ.
Bạch Dực nghiêng cổ nhìn Như Ý, như đang bao dung Như Ý, lại như đang suy nghĩ cái gì đó, bây giờ Như Ý có chính sự, chỉ bảo Bạch Dực biến nhỏ lại để tiện mang theo, đợi gặp phải chuyện, nói không chừng thần thú sẽ trở nên cực kỳ lợi hại.
Phía trước đều rất yên tĩnh, nhưng chỗ cách sân không xa, Như Ý có chút lo lắng, có phải mình đến đây quá đáng nghi rồi không, cô đang muốn hành động nhẹ nhàng một chút, không biết có được không, nếu được thì cô phải suy nghĩ ngày mai Thác Bạt Liệt chất vấn mình đi đâu, còn cả thứ thần kỳ kia nữa.
Bạch Dực bị Như Ý nói thành thứ thần kỳ, thật ra nó rất là không vui, tốt xấu gì nó cũng anh tuấn tiêu sái, còn cứu cô hết lần này đến lần khác nữa!
Từ từ đi về phía trước, lại nghe thấy tiếng kêu.
Như Ý nhíu mày, Vệ quốc công đến đây thật sự không yên tĩnh, tuy biết là tiếng của cha mình, nhưng cô biết cha mình đã không thể nói thành lời, cảm thấy rất khó chịu.
“Ông cụ Trác, ông kêu cái gì, không ngủ được sao? Nếu không phải tại ông, ta cũng không sa sút đến mức này, lúc trước chỉ bảo Đại phu nhân dặn dò một người, sao có thể chú ý đến con gái của ông được, nhưng đứa con gái đó của ông đúng là không đơn giản, thật sự không hổ là đời sau của ông.”
Như Ý cười khẽ, phóng một cây ngân châm đi, đâm thẳng lên cánh tay đang ẩn trốn, chỉ nghe thấy a một tiếng, một người thoáng cái đã ngất đi, Như Ý buồn cười, cô đến đây một cách khiêm tốn, đương nhiên không thể bị người khác phát hiện dễ dàng như vậy được.
Vệ quốc công sửng sốt, lập tức tỉnh táo đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không có tìm thấy gì cả.
Lúc đầu Vệ quốc công rất cẩn thận, những người là thủ vệ kia như đang giám sát mình vậy, sau đó vì tin đồn ông ta nói khùng nói điên, không ai hiểu, dần dần chỉ còn lại mấy người không tên kia, cũng không còn lén lút trông chừng nữa, Vệ quốc công vẫn lúc tốt lúc xấu nói mấy lời đâu đâu.
Như Ý nhìn thấy có một người xuất hiện, sai khiến tiểu thần thú hành động, kỹ năng này là thần thú tự mình nói, lúc đó Như Ý vẫn không tin, trêu chọc đến thần thú khó chịu, bây giờ để nó phát huy tài năng của mình vậy.
Thần thú kia khẽ lách mình, vào lúc đối phương vẫn còn đang hoảng sợ, không nhận ra sự tồn tại của mình, đã bị thần thú phun một ngụm khí ra làm hôn mê.
Ngay sau đó, thần thú kia như rất có khả năng cảm nhận năng lực, mấy người trông coi đều bị nó xử hết, sau đó ngã xuống trước mặt Vệ quốc công và Trác lão tướng quân.
Vệ quốc công hoảng sợ nhìn người ngả nghiêng trước mặt, khó mà tin được: “Ai đó, có… có bản lĩnh thì ra đi, giả thần giả quỷ làm cái gì?” Vệ quốc công ngẫm nghĩ, trong lòng vô thức càng sợ hãi hơn, gần đây ông ta cứ mãi mơ thấy một vài người vì mình mà chết, lúc đầu ông ta nghĩ là vì vấn đề hoàn cảnh, nhưng bây giờ kết hợp với mấy thứ này, ông ta bắt đầu sợ hãi.
Như Ý cười, cô sẽ không để Vệ quốc công dễ dàng nhìn thấy mình như vậy đâu, cô muốn hù dọa ông ta, chỉ mong có thể biết được tin tức gì đó từ trong miệng ông ta.
Có lẽ chuyện không ổn thỏa duy nhất là không thể đến gần nhìn thấy Trác lão tướng quân và Vệ quốc công, cho nên cô phải tạo thành sự kinh khủng đủ lớn, như thế tinh thần của Vệ quốc công bị giày vò, rất dễ sinh ra ảo giác vì thuật huyễn hồn của mình.
Như Ý vỗ thần thú, Bạch Dực hiểu ra xông đến trước mặt Vệ quốc công.
Vệ quốc công nhìn chằm chằm vật nhỏ trước mặt, trong lòng nghi ngờ, đây không thể nào là thứ khiến những người này ngã xuống được, có lẽ chỉ là thú cưng của người nào đó nuôi thôi, đáng yêu như vậy mà.
Không biết là vì ánh mắt của Vệ quốc công mang theo xấu xa, hay là cái gì khác, trong lòng Bạch Dực rất khó chịu, lóe lên một cái, đối mặt với Vệ quốc công, sau đó từ từ nhìn Vệ quốc công trợn to mắt vì thân thể của nó ngày càng lớn lên, Vệ quốc công sợ tới mức không khép được mồm.
Lúc này, suy nghĩ duy nhất trong lòng Bạch Dực chính là, chủ tử đúng là chủ tử, lúc đầu thấy mình biến lớn hơn lại không có chút cảm xúc gì, nó châm chọc nhìn Vệ quốc công, còn Trác lão tướng quân tuy giả vờ bị điên, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo khó tin, Bạch Dực thấy xem ra Trác lão tướng quân này biết không ít.
Như Ý khen ngợi bay đến bên cạnh Vệ quốc công, nhìn thẳng vào hai mắt ông ta, Vệ quốc công vốn còn hơi ngạc nhiên, nhưng trong nháy mắt, vì hoảng sợ khi nãy mà bị thuật huyễn hồn của Như Ý mê hoặc tâm trí.
“Nói cho tôi biết, tên của ông!” Lúc này Như Ý đang thử có phải đối phương bị mình khống chế rồi hay không.
Nhìn đôi tay siết chặt ngày càng trở nên yếu ớt, sắp buông lỏng ra.
“Vệ Quốc Hùng!” Vệ quốc công từ từ trả lời máy móc.
Như Ý cười, hỏi tiếp: “Cuối cùng ông muốn biết cái gì? Vì sao yêu cầu muốn tới nơi này?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!