CHƯƠNG 377: ĐỘT NHIÊN BỊ ĐIÊN
Trác Lỗi dừng chân, nhìn về phía người kia, tuy lời người kia nói rất đả kích, không dễ nghe, người cũng rất lạnh, nhưng cảm giác của Trác Lỗi với người kia lại càng tốt hơn.
“Cảm ơn!” Trác Lỗi không phải là người thô bạo, càng không phải không người có lễ phép. Tuy trước đây sinh ra ở Trác phủ, khi đó cơ thể suy nhược không thể học được công phu tốt của Trác lão tướng quân, nhưng hắn lại nhận được đạo trung thành nghĩa khí và cách xử sự làm người của phụ thân.
Người kia cũng không phản ứng tới Trác Lỗi, nhưng Trác Lỗi cũng không để ý, lại nhìn người trên giường, hắn cảm thấy đứng như vậy cũng không phải là cách, mình có nên tìm chuyện gì đó mà đối phương cảm thấy hứng thú để nói không?
“Sao người này lại ở đây?” Hắn vốn muốn hỏi người kia là ai? Nhưng vẫn cảm thấy quá mạo muội, cho nên lựa chọn hỏi vấn đề này.
Người áo đen cuối cùng cũng ngước mắt nhìn Trác Lỗi: “Ngươi chỉ cần điều tra rõ ràng những chuyện bí ẩn trong lòng ngươi, tự nhiên sẽ tìm ra được đáp án của chuyện này. Ta sẽ giúp đỡ các ngươi tìm được đáp án nhưng đừng vọng tưởng hỏi ta những gì các ngươi muốn biết, trừ khi là ta tự nguyện!”
Người kia nói xong lại cúi đầu.
Tất cả những lời Trác Lỗi định nói bị nghẹn lại trong cổ họng. Người này nói chuyện cuồng vọng tới lạ thường, hoàn toàn không nằm trong dự đoán của hắn, hình như không hề không lo lắng Trác Lỗi sẽ tức giận.
Thấy người kia không muốn nói gì nữa, Trác Lỗi cũng không cần thiết phải ở lại, lúc này mới xoay người ra ngoài. Bên ngoài rõ ràng đã có vẻ gió êm sóng lặng.
Trác Lỗi vừa nghe được Vệ quốc công nói tới đứa trẻ, dựa theo suy nghĩ cùng phân tích của hắn, đứa trẻ kia rất có thể là con của Như Ý, nếu không trước đây sao mình mãi không điều tra ra được tin tức về đứa trẻ? Chỉ có điều người phụ nữ kia là ai, hắn không nhận ra được giọng nói kia. Hắn đã từng hắn nghi ngờ là Thái hậu cướp đứa trẻ đi, nhưng sau đó điều tra ra được chuyện dường như không phải vậy, vốn sắp điều tra ra được chỗ mấu chốt, không ngờ được tất cả manh mối đều bị chặt đứt ở đó.
Còn nữa, Vệ quốc công cuối cùng không xong nói trên thân đứa bé kia rốt cuộc đang che giấu tin tức gì. Trác Lỗi không biết, xem ra chỉ có thể trở lại bàn bạc kỹ hơn.
Trên đại điện, lúc này còn đang là nơi nghiêm nghị, làm gì gặp được quan viên tham ô. Có vẻ các vị đại thần rất chuyên nghiệp, không khí này ngược lại có vẻ rất hài hòa.
“Hoàng thượng, thuộc hạ có chuyện muốn trình tấu!” Vào lúc mọi người dường như còn đang sôi nổi thảo luận, chợt có một người đứng ra khỏi hàng.
Thác Bạt Liệt liếc mắt lại nhận ra thân phận của đối phương, trong lòng hơi nghi ngờ nhưng vẫn đồng ý cho hắn trình tấu.
“Vệ quốc công ở trong tù không chịu nổi đã phát điên vào đêm qua rồi!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lại ồ lên. Ngay cả Thác Bạt Liệt cũng sửng sốt, lập tức chau mày: “Dẫn trẫm đi xem, những người khác xuống triều!”
Thác Bạt Liệt vừa đi, vừa suy nghĩ về nguyên nhân trong chuyện này, cũng đang phán đoán xem Vệ quốc công có khả năng điên thật không. Rõ ràng ngày hôm qua dường như vẫn còn tốt, sao bây giờ mới qua một thời gian ngắn đã thành như vậy.
“Hì hì, vật này không tệ, hì hì…”
Thác Bạt Liệt còn chưa bước vào nhà giam, đã nghe được giọng nói như bị điên của Vệ quốc công. Đợi hoàng đế bước vào thiên lao đã thật sự bị tình cảnh trước mắt dọa cho giật mình.
Chỉ thấy Vệ quốc công đào bùn trên tường, gặm từng chút một, tóc rơi lả tả ở trước mặt, Thác Bạt Liệt cũng không biết nên hình dung thế nào.
“Ngươi nghĩ rằng ngươi giả vờ điên như vậy thì trẫm sẽ bỏ qua cho ngươi sao?” Thác Bạt Liệt vẫn còn cảm thấy khó tin nổi, lại nhíu mày thử thăm dò, hi vọng nhìn ra được manh mối gì.
Tuy nhiên, hình như lần này Thác Bạt Liệt có chút thất vọng, Vệ quốc công không có bất kỳ phản ứng nào, hơn nữa còn không ngừng lấy thứ rơi xuống nhét vào trong miệng.
“Ném cho ít đồ.” Thác Bạt Liệt ra hiệu với người bên cạnh, người kia hình như rất hiểu tâm tư của Thác Bạt Liệt.
Tiếp theo người đó cầm đĩa đựng thứ dơ bẩn, đi tới đặt ở trước mặt Vệ quốc công.
“Ăn a!” Người kia lớn tiếng hét.
Vệ quốc công ngẩng đầu và cười ngây ngô: “Đồ ăn ngon à? Hì hì!” Tiếp theo, ông ta dường như hoàn toàn không để ý, thò tay chộp lấy và nhét thứ đó vào trong miệng.
Thác Bạt Liệt chỉ có thể nói dáng vẻ của Vệ quốc công thật sự làm cho mình không thể nhìn tiếp, xoay người rời khỏi thiên lao.
“Như Ý à, nàng nói xem Vệ quốc công điên rồi, vậy phải xử trí thế nào đây? Phải biết trước đây Vệ quốc công đối xử với nàng như vậy, nàng có cách gì hay hơn không?”
Sau buổi triều sớm, Thác Bạt Liệt từ chỗ thiên lao trở về, bản thân không ăn uống gì, lại được người báo cho biết Như Ý đang chờ mình, trên mặt cười hạnh phúc, xoay người tiến vào chỗ tẩm cung.
Như Ý đã sớm chờ ở đó. Khi nhìn thấy Thác Bạt Liệt trở về, cô rất nhiệt tình chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết cho hoàng đế.
Đang lúc ăn cơm, Thác Bạt Liệt đột nhiên nhớ tới những lời Như Ý nói với Vệ quốc công trong thiên lao lần trước, nói với ý thử dò xét.
Như Ý cúi đầu uống nốt ngụm canh cuối cùng trong miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn Thác Bạt Liệt nói: “Ông ta đối với ta thế nào? Nếu ngài biết, ngài không phải không nên hỏi ta sao?” Như Ý nghe ra được ý của Thác Bạt Liệt, thật ra trong lòng ít nhiều vẫn có chút khó chịu, cố ý hỏi ngược lại Thác Bạt Liệt.
Thác Bạt Liệt vừa nghe được giọng điệu Như Ý không tốt, kết hợp với lời mình vừa nói dường như có phần không thỏa đáng, lúc này mới khẽ nói: “Xin lỗi, Như Ý, là ta đã khiến nàng phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Nàng yên tâm, ta sẽ không để cho nàng dễ dàng bị thương nữa!” Thác Bạt Liệt đột nhiên kéo tay Như Ý nói rất thâm tình.
Như Ý thừa nhận, cho dù mình có lý trí nữa, cho dù mình tỉnh táo đi nữa, đó là vì cô là đặc công. Mà giờ phút này, cô ở trước mặt Thác Bạt Liệt chỉ là một cô gái, một cô gái yêu anh, cho nên dù chỉ là một câu nói như vậy, trong lòng cũng cảm thấy ngọt ngào. Cô tự nhiên ngượng ngùng gật đầu.
Thác Bạt Liệt nhìn thấy Như Ý gật đầu, lúc này mới yên tâm, thả tay của Như Ý ra, ăn nốt thức ăn trong bát.
Khi Thác Bạt Liệt lại ngẩng đầu, lúc này Như Ý mới lên tiếng nói: “Ta cảm thấy nhốt ông ta vào trong phòng của ông ta giống như Trác lão tướng quân, có lẽ sẽ có hiệu quả không thể tưởng tượng được, có thể làm cho ông ta lại khôi phục trí nhớ!” Như Ý mỉm cười, nói như rất tùy ý.
Thác Bạt Liệt có chút không tin nhìn Như Ý, cảm thấy kỳ lạ khi nàng đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy: “Trác lão tướng quân? Làm sao nàng biết Trác lão tướng quân bị nhốt ở đó!” Thác Bạt Liệt nhớ, trước khi Như Ý khôi phục ký ức cũng không biết người bị giam giữ ở đâu, hoặc nói khi đó cô và Trác Lỗi không quen biết, cho dù có biết, chắc hẳn không có ấn tượng gì với đối phương mới đúng, sao cô có thể đột nhiên có ý nghĩ như vậy.
“Nàng đã hoàn toàn khôi phục trí nhớ à?” Thác Bạt Liệt nói câu này thật ra có hơi ngốc, đối với chuyện Như Ý đột nhiên trở về, còn có thái độ tốt với mình như vậy, hoàng để còn hỏi vấn đề này. Đợi tới khi hoàng đế nhớ tới vấn đề này cũng thầm phiền muộn. Mình rốt cuộc quan tâm Như Ý đến mức nào chứ.
Thác Bạt Liệt nghĩ tới đây thì thở dài. Nhưng Như Ý lại nghe ra là đối phương bất mãn đối với chuyện mình khôi phục ký ức, điều này làm cho trong lòng Như Ý rất khó chịu: “Sao, ngài không vui khi thấy ta khôi phục ký ức à? Có phải làm vậy thì ngài không thể còn mắt qua mày lại với Bình tài nhân kia đúng không?” Như Ý thừa nhận cô có hơi ghen, hóa ra cô cũng có ngày biết ghen.
Thác Bạt Liệt thấy Như Ý nói lời này với vẻ mặt oan ức thì cũng biết cô ghen, trong lòng tự nhiên có chút vui mừng, vừa cười vừa nói: “Làm sao có thể chứ? Xét về thông minh nàng ta còn kém nàng một phần. Xét về gương mặt còn chẳng bằng nửa phần, nàng cảm thấy trẫm sẽ coi trọng nàng ta điểm nào? Ta và nàng từng trải qua sống chết hoạn nạn có nhau, ngoại trừ tin tưởng ta, nàng không nên có ý tưởng khác, bất cứ lúc nào!” Thác Bạt Liệt nói lời cuối cùng còn nhìn về phía Như Ý với vẻ thận trọng lạ thường.
Như Ý chỉ cho rằng là Thác Bạt Liệt lừa mình, tuy khi đó tiếp nhận nhưng vẫn không để bụng, bởi vậy sau này mới có quá nhiều chuyện chắn ngang giữa hai người.
“Tốt lắm, vậy để cho Vệ quốc công quay về quê cũ của ông ta đi!” Như Ý liếc nhìn Thác Bạt Liệt, cũng không giải thích nhiều, chỉ bảo Thác Bạt Liệt cứ làm như vậy.
Trong lòng Thác Bạt Liệt suy nghĩ rồi gật đầu, đồng ý với yêu cầu của Như Ý.
“Đúng rồi, ta muốn trở về thăm ca ca của ta!” Như Ý lại nói.
Nhưng lần này tính tình Thác Bạt Liệt lại không tốt như vậy, ham muốn độc chiếm quá mãnh liệt làm cho hoàng đế thoạt nhìn như rất tức giận.
“Trẫm không cho phép, lẽ nào nàng quên trẫm là phu quân của nàng sao? Gặp người đàn ông nào chứ!” Thác Bạt Liệt nói câu này hoàn toàn là tính tình trẻ con.
Như Ý nhíu mày, hơi nghi ngờ. Cô gặp anh mình, Thác Bạt Liệt tức giận như vậy làm gì?
“Nhưng anh ấy là ca ca của ta.” Như Ý vẫn không rõ, mới trịnh trọng nhấn mạnh từ ca ca một lần nữa.
Vậy mà Thác Bạt Liệt hình như cảm thấy vấn đề ca ca này thật lớn: “Là ca ca của nàng thì thế nào? hắn ta là đàn ông, hơn nữa còn không phải ca ca ruột của nàng!”
“Không phải là ca ca ruột!” Như Ý nghe được mấy chữ này, rốt cuộc đã biết vì sao Thác Bạt Liệt tức giận như vậy. Nhưng Như Ý vẫn cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm nói cho Thác Bạt Liệt biết quan hệ giữa mình và Trác Lỗi. Cô luôn cảm thấy nếu mình nói ra sớm như vậy, sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Cho nên Như Ý bỗng chốc cũng nghiêm mặt: “Ta lại muốn gặp, ngài không tin vào bản thân mình hay còn chưa tin ta. Vừa rồi ngài còn nói hai bên tin tưởng lẫn nhau đấy!” Như Ý trề môi, cuối cùng nhớ tới dùng câu nói của Thác Bạt Liệt vừa rồi tới chặn miệng hoàng đế.
Lần này đổi lại thành Thác Bạt Liệt nghẹn lời, rõ ràng vô cùng tức giận lại không biết trút vào đâu.
Như Ý cười, cô xem như cắn chặt Thác Bạt Liệt. Cô tất nhiên có chuyện, lúc này mới muốn gặp Trác Lỗi, hơn nữa còn phải là dưới tình huống Thác Bạt Liệt biết, cho nên cô mới nói trắng trợn như thế, bằng không tự mình thi triển khinh công ra khỏi cung, sợ rằng không có người nào có thể ngăn cản được.
“Cái gì, ngươi nói Vệ quốc công điên à?” Trác Lỗi nghe được Trác Tuấn nói vậy, trong lòng chợt thấy không hiểu. Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ngày hôm qua hắn nghe được còn rất khỏe đấy, sao lại đột nhiên phát điên?