CHƯƠNG 349: NGÀI VẪN KHÔNG TIN SAO?
Vệ quốc công cố gắng kết nối những vẫn đề này lại với nhau.
Ông ta đang suy nghĩ có nên đi thăm dò ý tứ của Trác Tuấn hay không.
Nghĩ đến đây, Vệ quốc công lập tức sắp xếp người đi chuẩn bị.
—–
“Như Ý, gần đây tại sao Thác Bạc Liệt cứ chạy đến đây vậy? Liệu có phải là đã nhận ra điều gì không?” Trác Lỗi vừa mới trở về chỗ Lễ bộ thị lang còn chưa kịp uống một ngụm nước đã quan tâm hỏi.
Như Ý mỉm cười nhưng không nói gì, chỉ ngây người nhìn những chiếc lá trà đang nổi lập lờ trong tách trà.
Trác Lỗi nhìn biểu hiện của Như Ý đoán rằng vấn đề chắc không lớn: “Gần đây huynh mới phát hiện, hóa ra Vệ quốc công đó cũng đã có liên lạc với một số quan viên ở kinh thành, muốn trong ngoài phối hợp thì phải!” Trác Lỗi nói với Như Ý những tin tức mà hắn nhận được, muốn xem phản ứng của cô thế nào.
“Ồ, bây giờ thì sao?” Như ý nhíu mày, quay đầu lại nhìn ca ca của mình mình, cô chính là tin tưởng anh như vậy.
“Muội thật lanh lợi, những người kia tự nhiên sẽ vì có được lợi ích nào đó mà sẵn sàng tạo phản. Nếu chúng ta cho bọn họ nhiều lợi ích hơn, bọn họ không bị thu phục mới là lạ đó!” Trác Lỗi cười nói, cảm thấy nói ra những lời này vô cùng thoải mái.
“Ca, huynh thật giỏi!” Như Ý khen ngợi nói.
Trác Lỗi thấy lời khen của Như Ý rất có tác dụng bèn vỗ tay nói: “Làm gì có đâu, tiểu muội của huynh mới thật thông minh!”
Hai người nhìn nhau mỉm cười: “Cả hai chúng ta đều thông minh!”
—–
Thác Bạc Liệt vừa từ chỗ Như Ý quay về đã lập tức đến thư phòng phê duyệt tấu chương. Nhưng những giây phút yên lặng không kéo dài được lâu, Thái hậu đã không xuất hiện trong một thời gian dài đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.
“Nhi thần bái kiến mẫu hậu!” Mặc dù Thác Bạc Liệt không nói gì về sự việc lần trước, nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn nhớ ánh mắt của Thái hậu. Hắn cũng đã lâu không đi gặp thái hậu, sợ sẽ khiến bà tức giận.
“Đứng lên đi!” Thái hậu không thân mật kéo tay của Thác Bạc Liệt như trước nữa. Thái độ này giống như lúc đầu khi hắn còn nhỏ, Thái Hậu đối với anh cũng có vẻ hờ hững không nóng không lạnh như thế.
“Không biết mẫu hậu tìm nhi thần có chuyện gì?” Lúc hỏi câu này Thác Bạc Liệt bỗng trở nên rất nhẹ nhàng. Nhưng muốn chống cự vẫn là không dễ dàng gì!
Thái hậu dường như đã có sự chuẩn bị, bà có vẻ rất bình tĩnh.
“Lẽ nào ai gia không có việc gì thì không thể đến thăm con trai mình hay sao?” Thái Hậu nhìn Hoàng thượng, khí thế rõ ràng không hề giống năm đó.
Nếu là quá khứ, hoàng thượng nhất định sẽ tức giận, nhưng Thái hậu đã lâu không xuất hiện đột nhiên lại đến thư phòng của mình nhất định là có chuyện gì đó. Chỉ là nếu mình không mở lời thì Thái hậu cũng không mở lời. Cứ yên lặng một cách bế tắc thế này cũng không tốt lắm.
“Nhi thần không dám!” Thác Bạc Liệt nhanh chóng nhận lỗi nói.
Thái hậu vốn cũng thực sự có chuyện cũng không có ý làm khó hắn nữa: “Ai gia có chuyện muốn tìm con!” Thái hậu dường như đã dịu lại khi nói câu này.
Hoàng thượng vừa thấy Thái hậu nói có chuyện muốn nói, thực sự vẫn hơi khó chịu. Phải biết rằng anh vẫn hi vọng Thái hậu không tới hỏi chuyện của mình, đây cũng đồng nghĩa với việc bà không thừa nhận khả năng của hắn. Đối với một hoàng thượng mà nói, điều này càng nhục nhã hơn.
“Mẫu hậu, người không mệt sao?” Nét mặt Thác Bạc Liệt không được tốt khi hắn nói câu này.
Thái hậu nghe thấy mấy lời của Thác Bạc Liệt, toàn thân liền run rẩy, nhưng bà đã nhanh chóng ổn định tâm lý, cũng luôn tự nhắc nhở mình rằng mọi thứ mình làm đều là vì giang sơn của Thác Bạc gia.
“Chuyện này ai gia không thể hỏi đến sao!” Thái hậu rất nghiêm túc hỏi.
Thác Bạc Liệt thấy Thái hậu nghiêm túc như vậy thì hơi ngạc nhiên. Lúc này hắn mới chuyển sự chú ý sang Thái hậu.
Thái Hậu thở dài, bà muốn biết tình hình mới tới đây vậy mà lại nghe được mấy lời nói lạnh lùng đó từ Thác Bạc Liệt.
“Trác Lỗi đó là con trai của Trác lão tướng quân! Làm sao có thể như vậy được?” Thác Bạc Liệt vẫn không thể tin được.
Hắn quay sang Thái hậu: “Mẫu hậu, người biết được tin tức này từ đâu?” Thác Bạc Liệt dường như hơi nhạy cảm với những điều này, bởi vì bây giờ đang trong giai đoạn vô cùng đặc biệt. Nếu phạm sai lầm thì có thể sẽ mất tất cả.
Thái hậu sững sờ. Bà phải nói thế nào đây? Lẽ nào nói cho nó biết đây là tin tức mà Vệ quốc công tiết lộ, nhưng nếu bà không nói, bà phải giải thích thế nào?
Da đầu bà như đông cứng lại: “Chuyện này…”
“Chuyện này Thái hậu chắc chắn là biết được do theo dõi hoàng thượng người rồi!” Một bóng người bay vào, đáp xuống trước Thác Bạc Liệt, vẻ mặt vô hại cắt ngang lời Thái hậu.
Thái hậu nhìn người vừa tới: “Vị này là ai? Dám tự mình xông vào hoàng cung!” Thái hậu vốn là được giảy vây, tảng đá trong bà cũng buông xuống, nhưng nhìn thấy người vừa xông vào giống như là một nữ tử, hơn nữa lại còn to gan đến thế, một mình mà có thể tự do ra vào hoàng cung
Như Ý không quan tâm đến những lời của Thái hậu, cô quay sang nhìn Thác Bạc Liệt: “Dân nữa tham kiến hoàng thượng thượng!” Nhưng rõ ràng không có bất kỳ sự tôn trọng Thác Bạc Liệt nào trong lời nói của cô.
Thác Bạc Liệt cau mày, cũng có chút bối rối. Lẽ nào thị vệ Hoàng cung quá tệ sao? Nàng ta làm thế nào lại vào được đây!?
Như Ý mỉm cười nhìn Thác Bạc Liệt, lấy ra mấy thứ cô ấy đã lấy được từ Thác Bạc Liệt lúc trước: “Ngài nhận ra mấy thứ này không? Ngài đã tặng tôi đó.” Như Ý nháy mắt với Thác Bạc Liệt nói mấy câu thậm chí còn không có cả kính ngữ.
Thác Bạc Liệt hiểu ra bèn gật đầu: “Trẫm không ngờ nàng sẽ thực sự lợi dụng nó! Vừa nãy nàng nói rằng Thái hậu theo dõi trẫm, những lời như thế này không tùy tiện nói ra được.” Thác Bạc Liệt cố tình quan sát kỹ Như Ý, muốn nhìn ra một manh mối nào đó bởi sự xuất hiện của Như Ý quá kỳ lạ.
Như Ý nhẹ nhàng cong môi nhìn Thái hậu nói: “Dân nữ dám hỏi thái hậu, có đúng như vậy không!” Như Ý biết chi tiết chuyện này vì thế mới hỏi như vậy.
Cô đoán chắc rằng Thái hậu sẽ thuận theo lời cô, rõ ràng vừa nãy Thái hậu do dự như vậy là không muốn nó ra Vệ quốc công.
Quả nhiên Thái hậu gật đầu: “Đúng! Ai gia phái người theo dõi hoàng thượng, sau đó tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của nàng ta với ca ca của nàng ta, vì vậy mới biết chuyện này!” Thái hậu thở dài nói.
Như Ý mỉm cười nhìn hoàng thượng: “Dân nữ không dám nói dối hoàng thượng!”
Ngay sau đó, Thác Bạc Liệt lại hỏi một câu khác: “Vậy là nàng và Trác Lỗi là cùng cha cùng mẹ phải không?”
Như Ý rất ngạc nhiên, nhưng cô không nghĩ rằng Thác Bạc Liệt lại hơi lo lắng khi hỏi câu hỏi này. Dường như hắn rất muốn biết sự thật về vấn đề này. Như Ý nghĩ đi nghĩ lại trong lòng rồi mỉm cười với hoàng thượng: “Bẩm Hoàng thượng, dân nữ chỉ là một muội muội kết nghĩa của Trác Lỗi thôi!” Lúc Như Ý nói điều này, cô cố gắng chú ý đến biểu hiện của Thác Bạc Liệt. Cô cũng không biết tại sao, cô chỉ muốn xem rốt cuộc Thác Bạc Liệt sẽ phản ứng như thế nào.
Thật kỳ lạ là khi Thác Bạc Liệt nghe thấy rằng Như Ý và Trác Lỗi không phải là huynh muội ruột thịt thì lại có một ngọn lửa kỳ lạ nổi lên trong lòng hắn sau đó từ từ bùng cháy lên. Ngay cả những người xung quanh cũng cảm thấy: “Một nữ tử như nàng vậy mà lại thân mật như vậy với một ca ca không phải là huynh muội ruột thịt, còn ra thể thống gì nữa, lẽ nào nàng không biết rằng như vậy sẽ khiến phu quân tương lai của của nàng tức giận hay sao? ”
Như Ý sững sờ một lúc. Mặc dù cô thấy Thác Bạc Liệt hơi tức giận nhưng cô không ngờ phản ứng của hắn lại vô cùng kích động đến vậy.
Thác Bạc Liệt thấy Như Ý không đáp lại, lúc này mới nhận ra sự kích động của mình. Hắn cũng tự hỏi rốt cuộc trong lòng mình đã xảy ra chuyện gì.
Khi hai người bị phân tâm, họ đã không chú ý đến ánh mắt tinh ranh của Thái hậu.
“Nói tóm lại, là một nữ tử của Minh quốc thì nàng nên tuân theo tam tòng tứ đức, đã nhớ chưa?” Thác Bạc Liệt cố gắng che giấu sự bối rối của mình đành giả bộ nhìn nhìn Như Ý rồi trách mắng nặng nề.
Như Ý vô cùng bình tĩnhh bĩu môi. Tuy nhiên trong lòng cô thực sự thoải mái một cách khó hiểu, thậm chí còn muốn mỉm cười. Vậy nhưng hiện tại sự bình tĩnh đã khiến cô lập tức biểu hiện nét mặt bình thản thường thấy, không hề có chút biểu cảm nào.
“Dân nữ xin ghi nhớ!” Như Ý hơi cúi đầu nói, cũng có một chút dáng vẻ của tiểu thư khuê tú.
“Hụ! Hụ!” Thái hậu nhìn hai người này có ý liếc mắt đưa tình, cuối cùng không nhịn được đành nhìn nữ nhân trước mặt mở miệng nhắc nhở.
“Vị cô nương này, Hoàng cung này thực sự là muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao…” Thái Hậu nhìn nữ tử trước mặt. Bà không biết làm thế nào một nữ tử có ngoại hình như thế này cũng có thể lọt vào mắt con trai mình. Không được, một người như vậy không thể giữ lại, mặc dù vừa nãy cô ta đã giải vây cho mình, nhưng bà không nghĩ rằng đối phương thật sự có lòng tốt. Lần trước bà đã nhận được tin báo rằng Như Ý được một người bí ẩn giải cứu. Liệu đó có phải là nữ tử trước mặt này không? Nếu là cô ta cô ấy thì xem ra lại quá bình tĩnh, thậm chí còn không có bất kỳ thù hận nào với mình, vậy người này từ đâu mà đến. Có điều chỉ cần là em gái của Trác Lỗi, liên quan đến hắn ta, bà càng không thể yên tâm giữ lại.
Thác Bạc Liệt luôn cảm thấy bầu không khí có chút kỳ lạ. Sau khi hắn nhìn Thái hậu lại quay sang nhìn Như Ý, cuối cùng đành nói với Thái hậu: “Mẫu hậu, người quay về trước đi, trẫm vẫn còn có chuyện muốn nói với nàng ấy!”
Khi thái hậu nghe thấy Hoàng thượng muốn bảo mình đi, mặt bà hơi thay đổi, nhưng bà không muốn con trai mình mất uy nghiêm. Nên bà liếc nhìn Như Ý: “Vậy ai gia sẽ đi trước, nhưng chuyện này còn chưa xong đâu, tốt nhất là sau khi cô nói chuyện xong thì qua chỗ ai gia một chuyến!” Thái Hậu lại liếc nhìn Như Ý lần nữa khi bà nói điều này, không biết là cảnh báo hay là ý gì.
Mặc dù Như Ý không hề thể hiện điều gì về cách nhìn của mình đối với Thái hậu, nhưng thực sự Thái hậu cứ năm lần này lượt khiêu khích,việc này đối với cô mà nói đã khắc sâu vào xương tủy không thể nào quên được. Cô biết rằng những chuyện xảy ra với cô năm đó chắc chắn có liên quan đến Thái hậu.
“Nói cho trẫm biết, mục đích mà Trác Lỗi giúp trẫm là gì?” Ngay khi Thái hậu rời đi, Thác Bạc Liệt bèn vươn một tay túm lấy Như Ý hỏi.
Như Ý có vẻ hơi khó chịu với ánh mắt của Thác Bạc Liệt.
Nhưng cô cố gắng kìm lại cảm xúc trong lòng, sau đó nhìn Thác Bạc Liệt: “Tôi nhớ lần trước tôi đã nói với ngài bảo ngài phải tin tưởng Trác gia, Trác gia sẽ không thể tạo phản! Có phải ngài vẫn không tin phải không?”
Thác Bạc Liệt không phải là một người bình thường. Mặc dù hắn cảm thấy xấu hổ vì những lời buộc tội đanh thép của Như Ý, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là hoàng đế, là chủ của thiên hạ: “Trẫm vẫn chưa ngu ngốc đến nỗi không phân biệt được đâu là trung thần đâu là gian thần!”
Như Ý mỉm cười tràn đầy mỉa mai: “Chỉ mong là vậy! Đến lúc đó sự việc của Trác lão tướng quân ngài bắt buộc phải đưa ra lời giải thích!”
Như Ý nói xong liền muốn quay người rời đi, nhưng Thác Bạc Liệt nắm chặt tay cô không chịu buông ra.
Như Ý quay đầu lại nhìn vào tay mình, rồi lại nhìn lên khuôn mặt của Thác Bạc Liệt, ý nghĩa không thể rõ ràng hơn.
Thác Bạc Liệt buông tay: “Trẫm chỉ muốn biết tung tích của Như Ý!”