CHƯƠNG 311: CÀNG NGÀY CÀNG HẤP DẪN
Hơn nữa sắc mặt kia còn lạnh hơn cả băng.
Vệ quốc công khó tin nhìn người nọ, sau đó thu lại tầm mắt, nhìn ánh mắt xem kỹ mang theo nghi ngờ của Hàn, ho khan một tiếng: “Quên giới thiệu với ngươi, vị này xem như quân sư của ta, ngươi cảm thấy yêu cầu hắn đưa ra thế nào!” Vệ quốc công gật gật đầu với người kia, xem như hiểu lời hắn muốn nói.
Đối với thái độ như vậy của Vệ quốc công, đầu tiên Hàn hơi sửng sốt, nhưng sau đó nhớ đến một câu của Như Ý, hiểu ra gật đầu, nhưng vẻ mặt vẫn không dễ nhìn cho lắm: “Lời này nói rõ các người rất có thực lực, đương nhiên Vệ phủ có thể xem như danh tiếng vang dội ở phía Nam, nhưng bọn ta cũng chỉ là làm ăn nhỏ, đến lúc đó muốn phát triển thì chỉ muốn hợp tác với Vệ phủ, chứ chưa từng muốn bị Vệ phủ thâu tóm!” Giống như rất không hài lòng với lời của Vệ quốc quốc, rõ ràng cách nói chuyện của Hàn hơi cứng nhắc.
Người như tảng băng ở bên cạnh kia nhìn Hàn, ánh mắt rét lạnh, nhưng tay đang nắm chặt lại từ từ thả lỏng.
Như Ý đứng nhìn ở xa xa, tuy không biết người nọ có thân phận gì, nhưng vẫn có thể mơ hồ tra ra chút manh mối.
Chắc chắn thân phận của người nọ không thể thấp hơn Vệ quốc công, Như Ý đột nhiên quên đi một vấn đề, Hoàng thượng đến rồi, vậy chẳng phải nói người nọ là Hoàng thượng sao? Vẻ mặt Như Ý hơi đắc ý, xem ra chuyện này càng ngày càng hấp dẫn rồi.
Lúc đầu cuộc trò chuyện chỉ của hai người, cuối cùng trở thành của ba người, nhưng từ đầu đến cuối Như Ý vẫn không lộ diện, cô chỉ ở bên cạnh chú ý đến hành động của mọi người, sau đó phán đoán suy nghĩ thật sự của họ giờ phút này mà thôi.
“Ngươi thấy người bên cạnh kia thế nào?” Vệ quốc công vừa đi, Hàn lập tức đi đến phòng của Như Ý, vẻ mặt nặng nề nhìn cô nói.
Ngược lại Như Ý có vẻ rất bình tĩnh, không hề sợ hãi vì sự lo lắng của Hàn, cười cười: “Bọn họ chỉ là muốn thâu tóm tất cả thế lực, quan trọng nhất là thế lực có thể uy hiếp bọn họ, cho nên chúng ta phải nhanh chóng bành trướng thế lực dưới tình huống bọn họ không hay biết!” Như Ý phân tích rất thích hợp, cô cũng coi như có tiếp xúc với thế lực của Vệ quốc công, bây giờ xuất hiện một người còn cao thâm hơn cả Vệ quốc công, Như Ý nở một nụ cười sâu xa.
Điều này khiến Hàn cảm thấy hơi rùng mình, hắn biết Như Ý không phải người đơn giản, nhưng không ngờ thứ cô biết và nhìn thấu còn nhiều hơn thế nữa.
“Tôi lập tức đi làm ngay!” Hàn làm việc rất có hiệu suất, hắn hiểu ý của Như Ý, như vậy đương nhiên phải càng nhanh càng tốt.
Như Ý trở về từ chỗ Hàn, trong lòng vẫn nhớ đến chuyện của dì Ngưu, cho dù thế nào, cô vẫn muốn biết chút gì đó.
“Nhị phu nhân, nô tỳ mạo muội quấy rầy người!” Như Ý nói chuyện hơi gượng gạo, nhưng vẫn có chút dấu hiệu cúi đầu, lo lắng nhìn Nhị phu nhân.
Nhị phu nhân lại không thèm quan tâm, dường như cũng đã đoán trước chuyện Như Ý sẽ đến.
“Ta đã nói ngươi vẫn cảm thấy hứng thú mà!”
Sắc mặt Như Ý tối tăm, nhưng bị cô che giấu rất tốt: “Dù sao lúc trước bọn họ cũng từng cứu nô tỳ!” Như Ý không thể nói rõ lòng tốt của mình, nhưng cô cũng biết mình không làm gì được đám người Nhị phu nhân.
“Bây giờ dì Ngưu bị giam ở địa lao, ngươi muốn hỏi cái gì, bà ta có thể cho ngươi đáp án, đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện thật ra ta không phải như ngươi tưởng tượng!” Nhị phu nhân sâu xa nói.
Như Ý sửng sốt, mặc dù có chút khinh thường lời nói của Nhị phu nhân, nhưng cô sẽ không xảy ra xung đột với bà ta vào lúc này, kỳ lạ là hàm ý trong lời nói của Nhị phu nhân còn mang theo chút lấy lòng.
Như Ý đi vào địa lao âm u ẩm ướt, cảm thấy cũng không xa lạ với nơi thế này, nhưng cô chỉ có chút cảm giác quen thuộc, những thứ khác ngay cả trí nhớ cũng không có.
“Ngươi đến rồi à!” Dì Ngưu vốn lớn tuổi, giờ phút này lại càng lộ vẻ già nua.
Trong lòng Như Ý có một khoảnh khắc hơi run rẩy, cũng không có can đảm nói ra vấn đề muốn hỏi, nếu phần nhiều là lừa gạt, vậy đau khổ dì Ngưu nếm trải cũng không ít.
Dì Ngưu đứng dậy nhìn Như Ý, tay muốn vươn ra chợt dừng lại giữa không trung, bà ta mỉm cười, lộ rõ hết tất cả nếp nhăn trên khuôn mặt: “Ta biết con trách dì Ngưu, đúng vậy, là ta, ta cũng trách!”
Dì Ngưu nói xong còn cười tự giễu.
“Dì Ngưu, cảm ơn dì đã cứu tôi!” Như Ý im lặng không nhắc tới chuyện đêm đó, vì cô cũng không biết mình nên nói thế nào để khiến mình không đau lòng, không khó chịu.
Dì Ngưu ngơ ngác nhìn Như Ý, vẻ mặt xấu hổ.
Lời Như Ý muốn hỏi cứ gác lại như vậy, vẫn không nói ra được.
Nhưng dường như dì Ngưu biết mục đích của Như Ý, nhìn thấy một lúc lâu cô vẫn không lên tiếng thì tự mình nói.
“Mong muốn ban đầu là cứu con, sống chung với con, con mất trí nhớ, bốn năm kia là con may mắn, ta và ông cụ nợ Nhị phu nhân!”
Bùm một tiếng, tia hi vọng cuối cùng trong lòng Như Ý cũng vỡ tan, cô không muốn hỏi chỉ vì thật ra cô đã có đáp án rồi, nhưng sự thật chính là sự thật, cô không muốn biết, nhưng điều nhất định phải biết, không thể không biết, đều đã biết cả rồi.
Như Ý không nói thêm gì nữa, khoảnh khắc xoay người, một giọt nước mắt tí tách rơi xuống trên con đường kia, mang theo tất cả đau lòng, bỏ lại nó tại nơi ẩm ướt này, biến mất cùng với chúng nó, chỉ để lại một bóng lưng mất mát.
Như Ý muốn nhanh chóng thoát khỏi sương mù của chính mình, có lẽ như thế cô sẽ không đau khổ như vậy nữa, thì ra không có trí nhớ đau khổ, có trí nhớ rồi cũng sẽ đau khổ, sao có thể mâu thuẫn như vậy chứ.
“Như Ý cô nương có ở đó không!” Như Ý đang ngồi một mình trong phòng, nhìn tất cả lá cây tung bay theo gió ngoài cửa sổ rồi không chút lưu luyến rơi xuống, một giọng nói đột ngột cắt ngang suy nghĩ của cô.
Nhìn thấy người trước cửa, Như Ý đổi thành nụ cười thường thấy: “Ngươi tìm ta có chuyện gì?”
Nha đầu kia thấy Như Ý thân thiết như vậy, nở nụ cười đáng yêu: “Đây là Đại phu nhân bảo mang đến cho ngươi, nói là hoa này ngửi cũng thoải mái, gần đây ngươi có thể dùng nó để thư giãn, đừng khiến mình quá mệt mỏi!”
Như Ý nghe thấy nha đầu này mang đồ đến theo lời Đại phu nhân, sao cô có thể không hiểu hàm ý bên trong chứ.
Như Ý nhận lấy đồ trong tay người nọ, nói cảm ơn: “Ngươi nói với phu nhân nô tỳ cảm ơn bà ấy, ngày khác chắc chắn Như Ý sẽ gặp mặt nói cảm ơn, cũng sẽ đến chỗ phu nhân học hỏi kinh nghiệm!”
Thật ra Đại phu nhân muốn tự mình đi tìm cô, mặc dù Như Ý không biết lần này Đại phu nhân tìm cô có chuyện gì, nhưng bây giờ cô đã chọn dùng một cách khác xử lý quan hệ giữa Đại phu nhân và Nhị phu nhân rồi.
Một ngày lại trôi qua, Như Ý cảm thấy tất cả sức lực của mình đều bị rút đi hết, cứ nằm ở trong lòng như thế, cô không biết mình có còn can đảm tin tưởng ai nữa hay không, Người câm, một người giống như câu đố, luôn xuất hiện lúc mình cần, dì Mộng, người không tìm thấy phương hướng, nói vì không tìm thấy phương hướng, dường như sự tồn tại của bà chẳng có bao nhiêu ý nghĩa, nhưng khí chất trên người vẫn đủ khiến người khác sợ hãi. Cũng ví dụ như Nhị phu nhân, khi nhìn dì Mộng luôn mang theo một loại áy náy, dì Mộng cũng là một người có chuyện xưa.
Như Ý từ từ nhắm mắt, lại rơi vào trong giấc mơ, sau đó cùng lúc bị hai người đàn ông lôi kéo, một người khiến cô vừa đau vừa yêu, một người khiến cô cảm thấy ấm áp.
“Gào…”
Lại là âm thanh kia, cô cảm thấy mình đang ở trong mơ lại giống như đang tỉnh táo, cứ như vậy xâm nhập vào trong xương cốt, khiến cô khát khao, rồi lại sợ hãi, vì sao cô muốn biết, nhưng bốn phía đều là sương mù.
Cứ như thế, cả đêm lại khiến cô ngủ trong sự đan xen giữa giấc mơ và hiện thực, sau đó thức dậy.
Khi tia sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng Như Ý, cô mới mơ màng giãy dụa ra khỏi giấc mơ, nhìn về phía ánh sáng mặt trời, cuối cùng trong lòng cũng thoải mái hơn, dù sao chỉ là một giấc mơ, cho dù không phải mơ, đó cũng chỉ là quá khứ của cô, không phải hiện tại và tương lai.
Cô nhớ hôm qua đã đồng ý đến chỗ Đại phu nhân học hỏi kinh nghiệm, Như Ý nở nụ cười bất đắc dĩ, nhanh chóng sửa sang lại bản thân.
“Như Ý, ngươi đến rồi sao, đến đây đến đây, mau vào đây!” Khi Như Ý đứng trước cửa phòng Đại phu nhân, phát hiện dường như bà ấy đã đợi lâu, hơn nữa còn rất nhiệt tình gọi cô vào.
“Nô tỳ tham kiến Đại phu nhân, đã đồng ý đến chỗ Đại phu nhân học hỏi kinh nghiệm, đương nhiên phải tích cực, chỉ cần Đại phu nhân không chê Như Ý ngốc là được!” Như Ý khách sáo chào hỏi Đại phu nhân, chú ý tất cả cảm xúc trên mặt Đại phu nhân, dùng nó để đánh giá từng câu từng lời của mình.
Đại phu nhân cũng không quan tâm thái độ như thế của Như Ý, kéo Như Ý đi ra ngoài cửa.
“Nhìn đi, hoa này nhiều màu sắc, nở rất đẹp, ngươi cần học cho tốt, như vậy mới không lãng phí những bông hoa này!” Đại phu nhân liếc mắt nhìn thoáng qua Như Ý, tự mình vừa nói vừa hái.
Như Ý thấy mười ngón tay của Đại phu nhân nhảy múa trên cánh hoa, đôi tay thon dài kia giống như vũ công đang nhanh nhẹn nhảy múa vậy, nhưng giống y như La Sát, vì tất cả chỗ cánh hoa bị ngón tay chạm đến đều mất đi sinh mệnh của nó.
Đại phu nhân cảm nhận được ánh mắt Như Ý nhìn ngón tay của mình, thậm chí bà ấy còn nhận ra tiếc nuối bên trong, bà ấy cười nhạt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Như Ý: “Đừng cho rằng vì ta mà hoa mất đi sinh mệnh và sự xinh đẹp của nó, thật ra hoa này giống như phụ nữ vậy, cả đời xán lạn rực rỡ nhất là vào khoảnh khắc đó, hơn nữa còn chưa chắc có thể được người ta nhìn thấy. Nếu không có ai thưởng thức thì phải cô đơn lạnh lẽo cả đời, bây giờ ta để sự xinh đẹp của nó được nhìn thấy, còn khiến nó có tác dụng, có thể khiến cả đời nó càng có giá trị hơn, không phải càng tốt hơn sao?”
Như Ý nghe thấy Đại phu nhân nói thế, trong lòng chấn động, lời lẽ thấu triệt như vậy lại được nói ra từ trong miệng Đại phu nhân, nhưng giá trị bà ta nói là giá trị gì? Như Ý không hiểu, vẫn cảm thấy Đại phu nhân có ý nghĩa sâu xa nào đó.
Đại phu nhân lại cúi đầu hái hoa, động tác thành thạo.
“Hàng năm phu nhân đều hái hoa cúc ngâm trà ạ?” Như Ý không nhịn được hỏi.
Đại phu nhân cười cười, nhưng vẫn để ý hoa trên tay: “Hoa này đẹp, hái hoa là chuyện xinh đẹp, uống trà hoa là chuyện khiến tinh thần tỉnh táo, ngươi nói sao ta có thể không thích đây? Đương nhiên mỗi năm đều hái xuống một ít, hơn nữa nhị muội cũng rất thích, e rằng đây là điểm giống nhau lớn nhất của ta và muội ấy!”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!