CHƯƠNG 309: BÀ TA VẪN SẼ TIN TƯỞNG CÔ SAO?
“Cô trở lại rồi!” Có vẻ Đại phu nhân cũng chẳng ngạc nhiên khi Như Ý trở lại.
Như Ý biết mình trở lại thì tỏ ra có chút khả nghi, nhưng mà sao cô lại cảm thấy cổ hơi lạnh lẽo, sao ánh mắt của Đại phu nhân khi nhìn cô lại kì quái như vậy.
“Đại phu nhân, nô tì…” Như Ý tỏ vẻ hơi thấp thỏm, rốt cuộc là mình đánh giá thấp Nhị phu nhân hay là sao. Dì Ngưu từ bỏ mình, Đại phu nhân cũng bắt đầu nghi ngờ mình, cái này hình như giống bị bạn bè xa lánh nhỉ, nhưng mà bạn bè xa lánh lại quá khoa trương rồi, bởi vì cô phát hiện cô vốn là một người phù phiếm, không đến gần bất kì ai, nhưng cũng không có ý định đi vào thế giới của người khác.
“Hả?” Ánh mắt Đại phu nhân trở nên có sát khí, nhướng mày nhìn Như Ý: “Chuyện này ta biết cả rồi, không có lần sau vì Nhị phu nhân mà bất chấp mạng sống như vậy nữa!”
Rõ ràng là một câu an ủi, nhưng vì sao lại nghe chói tai như thế, rốt cuộc Nhị phu nhân nói gì, làm mình rơi vào cảnh ngộ này.
“Cảm ơn phu nhân nhớ mong, nô tì nhớ rồi!” Như Ý cúi đầu, ngay cả việc nhìn thẳng Đại phu nhân cũng thấy đau tim.
Bây giờ Đại phu nhân nhìn Như Ý đều không có sắc mặt tốt, Như Ý không thể hỏi, bởi vì hơi có cảm giác giấu đầu lòi đuôi.
Tuy Như Ý biểu hiện rất im lặng, rất yên tĩnh, nhưng khi nhìn cô biết có lẽ mình gặp phiền toái.
Tiễn Đại phu nhân, Như Ý không nhịn được, người ngã quỵ xuống băng ghế, nhìn lá cây tung bay một mình ấy, mình thật bi thương, lâu như thế rồi, thì ra vẫn là một người.
Cô suy nghĩ, có lẽ Nhị phu nhân đã sớm ngồi tại chỗ, sắp đặt xong bữa cơm của mình, chờ mình đi hỏi tất cả, nhưng cô không biết mình có nên đi hay không.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của Như Ý, đỡ cơ thể hơi lảo đảo ngã xuống đất của Như Ý, tuy im lặng than thở, nhưng Như Ý vẫn cảm giác được, người này là người quen của cô, mùi này cô quá quen thuộc rồi, nhưng cô không biết mình có nên tin hay không.
“Cô biến mất bao lâu, rốt cuộc lại xuất hiện rồi!” Như Ý nở nụ cười, mang theo chút mùi vị tự giễu, nét mặt lại hơi cừng đờ.
Người câm lắc đầu, muốn nói gì đó, nhưng lúc mở miệng lại bị nghẹn nơi cổ họng.
Như Ý được người câm cẩn thận đỡ đến mép giường, lúc Như Ý chạm đến giường, lại nghĩ đến gì đó, đột nhiên đứng lên.
“Cô làm gì vậy?” Người câm thực sự không có cách nào, chỉ có thể dùng động tác tay, tính toán để Như Ý có thể biết vấn đề của cô.
Như Ý cũng thật thông minh, tuy cô chưa từng học ngôn ngữ kí hiệu, nhưng cô vẫn biết.
“Haha, người câm, cô cứu tôi hai lần rồi!” Lúc Như Ý cười lúc nói câu này, cô cảm thấy mình không nên tiêu cực, dù thế nào đi nữa, người câm đã cứu mình hai lần, như vậy cho dù cô phải trả cũng chỉ có thể trả được một mạng, hơn nữa nếu thật sự muốn mạng của mình. Cô ta làm gì còn cứu mình.
Người câm nghi ngờ nhin Như Ý, trên mặt còn có lo lắng, nhưng không biết sự lo lắng đó đến từ đâu, dù sao thì cô ta cũng không hiểu chuyện đêm đó cho lắm.
Như Ý chỉnh đốn áo quần, chỉnh tâm trạng của mình, sau đó thì chuẩn bị ra ngoài, nhìn người câm đứng bên cạnh, nở nụ cười tỏ vẻ không cần lo lắng.
Đi tới sân của Nhị phu nhân, nhìn ly trà đã được bày ra, Như Ý đứng yên, với tính khí dửng dưng xuất trần, ánh mắt nhìn Nhị phu nhân cũng tỏ ra không sợ hãi thế nào.
“Ta cũng biết cô sẽ tới!” Nhị phu nhân nhướn mày, mặt đầy đắc ý nhìn Như Ý, ngay cả bông hoa bên cạnh bà ta cũng chỉ có thần sắc ảm đảm.
Như Ý đến gần, nhưng chỉ cười chứ không nói.
Nhị phu nhân thế mà khách khí cho Như Ý một ly trà đầy, sắc mặt hiền lành dịu dàng.
“Cô cũng thấy được thái độ của Đại phu nhân đối với ngươi rồi đó, bây giờ cô thấy nếu như cô cùng bà ta, bà ta vẫn sẽ tin tưởng cô sao?” Nhị phu nhân che mũi, cười đến vô hại.
Như Ý giữ nguyên tâm trạng, ánh mắt nhìn Nhị phu nhân không chút gợn sóng: “Đến bây giờ ta mới biết Nhị phu nhân lại hiểu rõ nghĩa lớn như thế!”
Như Ý không thích vòng vo với người khác, cũng không bằng lòng nhẫn nhịn tính tình để mọi người cho rằng cô dễ bắt nạt.
Ban đầu Nhị phu nhân hơi sửng sốt, nhưng lại tùy ý giễu cợt nhìn người trước mặt: “Bây giờ cô có lựa chọn sao?”
Một câu nói nói đúng chỗ hiểm của Như Ý, cô có lựa chọn sao? Cô rất muốn biết mình có thể chọn sao?
Nếu không thể, vậy hiện tại thế nào, đúng là muốn mình chọn sao? Nếu muốn chọn, vậy cá chết lưới rách thì sao? Mình không có kí ức, không có gì vướng bận, quan tâm thế nào đây?
“Tuy thân phận của nô tì hèn mọn, nhưng chưa chắc là mạng sống vô dụng!” Lời này cô không hiểu, không phải mạng sống vô dụng, vậy thì không thể không nhìn bằng con mắt khác. Nếu kẻ địch của cô là Đại phu nhân và Nhị phu nhân, vậy cô sẽ xử trí thế nào. Ban đầu nếu như không do hai người họ tranh đấu, vậy thì những con người vô tội ấy, Tiểu Nhã, Tiểu Thúy, sẽ không gặp phải cảnh ngộ đó nhỉ.
Như Ý không muốn nói lời vô ích với Nhị phu nhân nữa, cô phải đòi lại từng chút đau đớn của Tiểu Thúy và Tiểu Nhã từ trên người bọn họ, để cho bọn họ cũng nếm thử mùi vị của việc bị lợi dụng.
Nhị phu nhân không ngờ Như Ý đã thế mà còn tỏ ra bình tĩnh như vậy, sắc mặt chẳng những không có lo lắng, mà còn có thêm gì đó mà bà ta không biết được.
“Chẳng lẽ cô không muốn biết tại sao dì Ngưu lại đối xử như thế với cô, chú Ngưu không chết là có nguyên nhân gì sao?”
Nhị phu nhân nhìn sắc mặt thờ ơ không có chút gì khác của Như Ý, không nhịn được mà gọi cô lại, đưa ra điều kiện cám dỗ cuối cùng.
Như Ý dừng chân, chỉ là không quay đầu, thậm chí sự dừng lại nhất thời cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt vậy thôi, đi về phía trước.
Mùa thu tới, gió thu khiêu khích lá cây, cứ vậy mà vô tri bay lượn, lên xuống xung quanh Như Ý, triền miên không sợ.
Trên mặt Như Ý hiện lên chút thương cảm, cô có thể không cười sao? Cô sẽ tra rõ những chuyện mà Nhị phu nhân nói, nhưng điều tra cũng chỉ là âm mưu của bọn họ, cái lí do mà Nhị phu nhân gọi là quan trọng ấy, lúc này đã trở nên không quan trọng từ lâu rồi.
“Dì Mộng, dì không đi giúp cô ta sao sao?” Người phụ nữ nằm trên giường nhìn dì Mộng, hơi lo âu nói.
Dì Mộng cười, vỗ tay người phụ nữ để trấn an, rất bình tĩnh nói: “Tiểu thư, cô ấy có thể ứng phó được, nếu lúc cần thiết, nô tì sẽ âm thầm trợ giúp!”
Vừa nghe dì Mộng hứa hẹn như thế, người phụ nữ kia mới yên lòng, mỏi mệt nhắm mắt lại.
Cất đi sự bình tình vừa rồi, dì Mộng không còn trấn tĩnh như nãy nữa, ánh mắt cũng hơi lo lắng, lần nay hai người sử dụng bản lĩnh thật, bà ta cũng không biết có thể giúp ở chỗ nào đây.
Có lẽ trước hết để bà ta đưa phần đại lễ cho người tự cho là đúng đó, nhìn xem có thể cho cho bà ta tỉnh ngộ hay không.
Đêm đến, thời tiết cũng dần trở nên lạnh lẽo, mọi người bắt đầu đi vào giấc ngủ từ lâu, lấy việc này để xua tan cơn lạnh trên người, trong chăn luôn có thể mang đến sự ấm áp.
Cũng vào lúc gần như tất cả mọi người đều đi vào giấc mơ, một người mặc đồ đen chạy như bay trên vùng trời Vệ phủ, nhanh chóng quen thuộc tìm được nóc phòng của Đại phu nhân.
Chỉ là vèo một cái, một tờ giấy, phía trên còn có một đồ vật rất có tính tượng trưng bị dính lên trên cửa.
Người nọ thấy đồ vật đã được cố định vững vàng, rốt cuộc trên mặt cũng nở một nụ cười châm biếm, sau đó thì phi thân đi tới một nơi khác.
Nhưng mà với chỗ này, bà ta cẩn thận hơn, bởi vì trong ấn tượng của bà ta thì người nơi này ác độc hơn nhiều.
Xẹt, đồ vật cũng được cố định.
Nhưng mà tiếng động cũng không nhỏ, Nhị phu nhân bị tiếng động bất ngờ làm cho thức giấc, trong tầm mắt nhìn vẫn mơ màng, có gì đó bị ghim trên cửa.
“Ai?” Nhị phu nhân xoay mình đã tới cửa.
Người nọ thấy Nhị phu nhân tỉnh, vội vàng rời đi, bà ta biết khó để cho Nhị phu nhân không phát hiện, nhưng chuyện không bị bắt thì bà ta còn có thể làm được.
Nghe được một tiếng gió khác thường, Nhị phu nhân biết người nọ đã trốn đi, hơn nữa tốc độ rất nhanh, có lẽ võ công còn cao hơn mình.
“Phu nhân, có chuyện gì!” Lúc này nha hoàn mới nghe được động tĩnh, hoảng hốt chạy tới: “Nhị phu nhân tha tội, đều là lỗi của nô tì, thế nên mới làm cho Nhị phu nhân giật mình.”
Nhị phu nhân liếc nhìn lá thư có kí hiệu đặc biệt đó, cười: “Lấy nến qua đây!”
Nha hoàn thấy tâm trạng lúc này của Nhị phu nhân không tốt lắm, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài.
“Hừ, muốn đoạt người với ta, bà ta cũng không xem mình có khả năng đó hay không, Như Ý ta chắc chắn đoạt!” Nhị phu nhân siết chặt tờ giấy, sợ một khi buông tay, tờ giấy đó sẽ bay đi, giống như người mà mình cực kì cần vậy.
Thật ra thì người nọ chỉ ẩn thân ở góc bí mật mà thôi, nghe được lời nói của Nhị phu nhân, rốt cuộc thì trên môi cũng nở nụ cười.
Sáng sớm hôm sau, Đại phu nhân bị tiếng hét của nha hoàn quấy nhiễu giấc mộng, lúc mở mắt, thậm chí bà ta còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn nha hoàn.
Nha hoàn kia cũng biết tiếng nói của mình đã quấy rầy giấc mộng của Đại phu nhân, lập tức quỳ xuống, không dám thở mạnh, bây giờ Đại phu nhân cứ luôn thay đổi thất thường.
“Chuyện gì!” Thấy bộ dạng run rẩy cả người của nha hoàn đó, mình thật sự đáng sợ vậy à? Đáng để nó sợ hãi mình như thế?
Nha hoàn nghe được câu hỏi của Đại phu nhân, nhờ vậy mới không sợ hãi như thế, ánh mắt nhìn Đại phu nhân tỏ ra hòa dịu hơn nhiều: “Trên cửa bị ghim một thứ!” Nha hoàn cẩn thận đưa đồ cho Đại phu nhân.
Cái nhìn đầu mà Đại phu nhân nhìn thư, là cảm thấy cái này có chút chính thức, nhưng khi nhìn nội dung bên trong, ngược lại làm cho bà ta đến bên bờ căm phẫn.
“Như Ý vốn là người của ta, ai muốn chiếm làm của riêng, thì phải xem là có bản lĩnh đó hay không. Nhị phu nhân đúng không? Bà ta còn thật sự muốn vui đùa chút xíu với Nhị phu nhân đây.
Nha hoàn thấy trên mặt Đại phu nhân hiện ra một nụ cười quỷ dị, sợ hãi run người.
“Đi dặn dò, sau này phải đối đãi với Như Ý thật tốt!” Đại phu nhân nghiêm túc dặn dò, nhưng mà nha hoàn nghe được sự dặn dò cả Đại phu nhân lại kinh sợ trong lòng. Vì sao Đại phu nhân lại coi trọng Như Ý như thế, bình thường Như Ý nho nhã yếu đuối, sao giờ lại giá trị như thế?
“Vậy nô tì đi ngay!” Nha hoàn đó không dám thở, chạy nhanh ra ngoài, có lẽ sau này mình cũng phải nịnh nọt Như Ý rồi.
Buổi sáng Như Ý thức dậy, vết thương lại kín miệng hơn chút, tâm trạng theo đó cũng bớt căng thẳng.