CHƯƠNG 243: KHÔNG PHẢI Y ĐÃ CHẾT RỒI SAO
Không phải y đã chết rồi ư?
Sao vẫn còn sống kia chứ?
“Trác Thiên Hàng!”
“Ngươi thật sự là Trác Thiên Hàng à!”
“Không!”
“Không phải ngươi đã chết từ lâu rồi sao?”
Kim Ưng bỗng dưng thấy kinh ngạc tột cùng!
Trác Thiên Hàng cười lạnh: “Tất nhiên ngươi phải hy vọng ta chết đi rồi! Có thế ngươi mới tự tung tự tác được, thậm chí còn dám khi sư diệt tổ!”
Thời khắc bốn ngôi sao bức cung sắp đến, hoa viên được giấu kín trong hoàng cung trở nên tiêu điều và căng thẳng hơn bao giờ hết.
“Mau!”
“Mau lên!”
“Nhanh lên một chút!”
“Suýt chút nữa thôi!”
“Sắp thành công rồi!”
“Cái con người ngu ngốc này!”
“Cô gái ngu xuẩn này!”
“Đúng là không biết sống chết là gì!”
“Đêm bốn ngôi sao bức cung xuất hiện sẽ là thời khắc tai họa của toàn thiên hạ!”
“Sư phụ nói qua đêm nay thiên hạ có thể sẽ thay đổi lớn!”
“Ai mà biết được sẽ xảy ra chuyện gì kia chứ.”
“Cô ta không chịu an phận đợi cho qua đêm nay.”
“Đợi đến mai rồi đi không được hay sao?”
“A!”
Bạo quân nóng lòng như lửa đốt, hắn ta vận dụng hết chân khí giải huyệt đạo bị Như Ý phong lại!
“Giải!”
Bỗng dưng khí tức phá giải hết mọi phong ấn.
Cuối cùng cũng giải được rồi!
Bạo quân được tự do, hắn lập tức nhảy ra ngoài từ lỗ thủng trên tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm rồi vội vã xông đến Thanh Nhã các.
Nhưng mà, lúc bạo quân đến Thanh Nhã các thì nơi này đã chìm trong biển lửa…
Ngọn lửa rừng rực bốc cháy lên trời cao!
Cả Thanh Nhã các hoàn toàn đắm chìm trong biển lửa…
“Dập lửa! Dập lửa mau!”
Bạo quân rống lên bằng nội lực, ra lệnh cho tất cả cung nữ và thái giám đang hoảng loạn ở đây đi dập lửa!
“Nàng!”
“Nàng không thể xảy ra chuyện được!”
“Trẫm sắp chết rồi!”
“Nàng không thể chết được!”
“Trong bụng nàng vẫn còn cốt nhục của trẫm!”
“Nếu nàng chết đi!
“Giang sơn của trẫm phải làm sao đây?”
“Trẫm đã sắp xếp đường lui cho nàng rồi, nàng làm thái hậu, còn đứa trẻ sẽ lên ngôi Hoàng đế…”
“Cho dù trẫm chết đi, sau này cũng không ai dám ức hiếp nàng và con!”
“Nàng!”
“Nàng đừng chết!”
Bạo quân chỉ huy đám người mau chóng dập lửa, trong lúc đau thương tuyệt vọng, hắn chợt có ý nghĩ coi thường cái chết!”
“Trẫm đến cứu nàng đây! Dù sao nàng chết đi, trẫm sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
Bạo quân rống lên một tiếng rồi xông vào biển lửa.
Đột nhiên…
“ẦM!”
Âm thanh đinh tai nhức óc truyền đến từ chân trời, tiếng nổ lớn như tiếng động đất là kinh động đến trời cao.
“Tiếng động gì vậy?”
Bạo quân ngạc nhiên!
“Vang lên từ phía Trữ Ninh cung! Trữ Ninh cung nổ rồi!”
Đột nhiên có tiếng thái giám gào lên.
“Trữ Ninh cung!”
“Thôi rồi!”
“Không phải nàng ấy ở trong Trữ Ninh cung đấy chứ?”
“Tại sao vô duyên vô cớ mà Thanh Nhã các lại bốc cháy, còn Trữ Ninh cung cớ làm sao lại đột nhiên nổ tung?”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Lẽ nào thật sự là ông trời giáng tai họa xuống ư?”
“Lẽ nào nàng ấy ở trong Trữ Ninh cung?”
Bạo quân vừa tính xông vào biển lửa chợt ngừng bước, chỉ do dự vài giây rồi rụt chân về, chạy thẳng đến Trữ Ninh cung…
Ba tiếng đồng hồ sau.
Phương Đông hửng sáng.
Trữ Ninh cung.
Tro bụi phủ khắp mặt đất cháy đen, bốc lên mùi tanh tưởi cháy khét…
Bầu trời u ám đè nặng lên những cụm mây lơ lửng trôi.
Sau trận cháy và cơn nổ vang trời ấy, Trữ Ninh cung đã bị đốt thành đống hoang tàn hôi thối…
Tòa cung điện sụp đổ tan nát trong đám tro tàn, bụi đen bay mù mịt.
Bạo quân với gương mặt trắng bệch từ đời nào cùng đám người Lý Liên Khang và Thác Bạt Vân kiểm tra hiện trường…
Tìm được 20 thi thể cháy sém ở vườn hoa sau cung điện.
Có thể dựa vào dáng người, trang phục mà mơ hồ phân biệt được thân phận của các xác chết.
Thi thể của thái hậu được tìm thấy đầu tiên.
“Lão vu bà này được hời rồi!” Bạo quân lạnh lùng gằn từng chữ.
Rồi xác nhận được xác chết của cung nữ tâm phúc, ma ma, cả đám người hầu hạ thái hậu.
Cuối cùng vẫn còn ba xác chết kỳ quái!
Không thể nhận ra được!
Chỉ là, sau khi thái y kiểm nghiệm bèn nói ba thi thể này đều là người đã rất già rất già…
Bạo quân quát lớn đuổi hết người ra ngoài để một mình hắn ở lại nơi này.
Hắn xốc tấm vải che ba xác chết ấy ra, nhìn vào xác chết gầy quắt ở chính giữa trước tiên…
“Sư phụ!”
Bạo quân quỳ xuống dập đầu.
Bộp bộp bộp.
Hắn nghiêm túc dập đầu ba lần rồi che lại.
Hắn vừa nhìn đã nhận ra đây là thi thể của Quỷ Cốc Tiên.
Nghe nói Quỷ Cốc Tiên đã sống tám trăm năm, cơ thể héo quắt nghiêm trọng, bởi thế nên thi thể mới nhỏ như đứa trẻ thơ, bạo quân vừa nhìn đã nhận ra được ngay!
Hai thi thể còn lại.
Mặc dù bạo quân chưa từng gặp hai người này.
Nhưng một người trong số đó vẫn đeo mặt nạ vàng.
Thi thể còn lại có thân hình cường tráng, từ gương mặt cháy đen vẫn có thể nhìn ra khí khái anh hùng, giống như vị thiên tài Trác Thiên Hàng trong sử sách…
Rõ ràng…
Hai thi thể này, tất nhiên là hai sư huynh của hắn.
Kim Ưng và Trác Thiên Hàng.
“Hóa ra Trác Thiên Hàng vẫn chưa chết.”
“Có điều, bây giờ cũng đã chết rồi.”
Bạo quân nhìn ba thi thể, trong lòng dậy lên vô vàn cảm khái!
Võ công của ba người này đã đạt đến đỉnh cao cực hạn hiếm gặp trên thế giới, mỗi người đều hơn một trăm tuổi, có thể xưng là thần tiên bên ngoài cõi trần tục, nhưng không ngờ rằng cuối cùng sư đồ ba người lại chết trong cơn nổ long trời lở đất, kết thúc ân ân oán oán hơn trăm năm của bọn họ…
Có thể đây chính là số mệnh chăng!
Bạo quân tu luyện ma công, tính cách hắn cũng trở nên lạnh nhạt, sư phụ và hai sư huynh chết rồi, hắn không hề đau lòng, chỉ cảm thấy cảm động đôi chút mà thôi!
“Phải rồi!”
“Nàng ấy đâu?”
“Nàng ấy đi đâu mất rồi?”
“Tại sao không nhìn thấy thi thể của nàng ấy?”
“Tại sao lại xảy ra trận nổ kỳ quái đến như vậy?”
Võ công của ba sư đồ Quỷ Cốc Tiên đều xuất thần nhập hóa, cớ sao lại chết hết trong trận nổ này?
Tại sao ba người họ đều có mặt ở Trữ Ninh cung?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tất cả mọi người đều đã chết.
Chỉ trừ một người.
Như Ý!
Nhưng nàng ấy cũng mất tích rồi!
Rốt cuộc nàng ấy đã đi đâu?
Mấy ngày kế đó, bạo quân phái người đào ba thước đất ở Trữ Ninh cung và Thanh Nhã các lên, cẩn thận điều tra một lượt.
Thậm chí hắn còn cho người tìm khắp Hoàng cung và bên dưới các lớp thảm.
Nhưng mà, rốt cuộc cũng không tìm được tung tích của Như Ý.
“Sống phải thấy người!”
“Chết phải thấy xác!”
Bạo quân ra thánh chỉ!
Nhưng mà, cả Hoàng cung bị xới ngược cả lên lại không tìm thấy người đâu, cũng không tìm được thi thể!
Trận cháy ở Thanh Nhã các được phát hiện kịp thời, sau khi dập tắt ngọn lửa, người trong Thanh Nhã các bị thương nặng nhẹ khác nhau, nhưng không ai gặp nguy về tính mạng…
Trữ Ninh cung lại không may mắn được như thế.
Sau tiếng nổ long trời lở đất đó là cơn hỏa hoạn bốc cháy ngùn ngụt suốt ba tiếng liền, nhấn chìm Trữ Ninh cung trong biển lửa, tất cả mọi thứ đều bị đốt thành than, không chừa lại một người sống sót…
Chỉ có điều…
Không có bất kỳ ai biết được…
Như Ý đã đi đâu…
Một tháng sau.
Sau một tháng, tiếng đồn đãi dấy lên từ cơn lửa thần bí và trận nổ truyền khắp đường lớn lớn hẻm nhỏ cũng nguội dần.
Mọi người bắt đầu quên đi chuyện này…
Thái hậu bị an táng một cách sơ sài.
Không được hưởng đãi ngộ nên có của thái hậu, chỉ được nhập liệm trong quan tài cho xong.
Đây vẫn còn được xem như bạo quân ban ơn, không làm ra chuyện biến thái gì như đánh xác phơi xác.
Thái hậu chết rồi.
Hai cung điện cháy tan hoang.
Một phi tử mất tích.
Những lời đồn đãi trong cung đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Sau một tháng, kinh thành yên tĩnh trở lại như lúc bình thường, cuộc sống vẫn tiếp tục…
Chỉ là…
Một vài thay đổi lặng lẽ xảy ra nhưng chẳng ai hay biết gì.
Mà thay đổi đáng kinh ngạc nhất.
Tất nhiên là bạo quân.
Vị Hoàng đế lạnh lùng vô tình trong lời đồn càng trở nên lạnh nhạt khác thường, im lặng ít nói.
Nghe nói hắn đã thành lập một đội quân điều tra, đi khắp nước tìm kiếm tung tích của một người phụ nữ…
Tất nhiên, việc này được tiến hành trong bí mật.
Không có bất kỳ người biết.
Đến cả Lý Liên Khang, cũng không biết.
Trong mắt người khác, sau trận hỏa hoạn bạo quân càng quái gở và xa cách hơn.
Lúc muôn dân trăm họ trong kinh thành đã dần mất đi hứng thứ với câu chuyện trà dư tửu hậu về trận cháy trong kinh thành…
Đột nhiên…
Trong cung lại truyền ra tin tức làm chấn động cả kinh thành!
Nhanh chóng…
Lời đồn này được chứng thực nhanh như chớp.
Hoàng thượng ra thánh chỉ, chứng thực Trác vương phi đã qua đời, đồng thời truy phong nàng làm Nhân Hiếu Trinh Liệt Hoàng hậu, ra lệnh toàn quốc phải chia buồn, mỗi nhà đều phải cung phụng nhang đèn trong năm năm.
Đây là lễ an táng theo cấp bậc cao nhất dành cho Hoàng hậu trong lịch sử vương triều Thiên Tống từ đó đến giờ.
Mà Trác vương phi lại không phải là Hoàng hậu, chỉ là phi tử mà thôi.
Tất nhiên, mọi người đều không cảm thấy chuyện này có gì mới mẻ.