CHƯƠNG 232: CÔ NHI BỊ BỎ RƠI
Cho dù kết quả có như thế nào, nó đều có một cơ hội.
Chỉ là…
Đến cả cơ hội cũng không có!
Điều này quá tàn nhẫn rồi!
Như Ý thầm cầu nguyện, cầu mong cô đừng có thai thật!
“Con à!”
“Xin con đừng đến với thế giới này!”
Như Ý không muốn con mình vừa được sinh ra đã trở thành một đứa trẻ bị cha bỏ rơi, thậm chí là một đứa trẻ mồ côi bị hoàng đế vứt bỏ.
Con à?????
Gay rồi!
Như Ý đột nhiên nghĩ đến…
Từ sau khi biết được tin tức mang thai…
Như Ý nhớ lại, đã tròn một tháng rồi.
Nguyệt sự của cô vẫn chưa đến.
Ở thế kỉ thứ 21.
Gọi là kinh nguyệt.
Lần cuối cùng của cô đã là từ một tháng rưỡi trước rồi!
Lại thêm một tháng nữa!
Hai tháng rưỡi rồi!
Thêm mười ngày nữa, là tròn ba tháng rồi!
Ba tháng?
Ba tháng mà “bà dì cả” không đến?
Như Ý biết điều này đại biểu cho cái gì!
Từ trước đến nay cô vẫn rất khỏe mạnh, xuất thân đặc công, sức khỏe của cô còn vượt qua cả những vận động viên tài giỏi nhất nữa.
Bà dì cả của cô, trước giờ đều đến rất đúng lúc!
Thi thoảng có những lúc không chuẩn, cũng chỉ sai lệch hai ba ngày mà thôi.
Lần này…
Lại chậm hẳn hai tháng rồi!
Gay thật!
Lẽ nào thật sự mang thai rồi?
Sắc mặt cô tối lại, đến cả cây kiếm rơi xuống đất cũng không muốn nhặt lên nữa!
Nếu như thật sự mang thai rồi.
Thì phải làm sao?
Bạo quân?
Như Ý cảm thấy bất lực…
Xem ra…
Vẫn phải đi tìm hắn để nói chuyện.
Tâm trạng thoải mái.
Đi gặp mặt một lần.
Cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào.
Ít nhất… sẽ không để lại bất kì nuối tiếc.
Ít nhất… xem như là một lời cáo biệt!
Như Ý kiên định với suy nghĩ này, liền nhặt cây kiếm trên đất lên, sau đó đi về phía tẩm cung của bạo quân.
“Phế vật!”
“Phế vật! Đúng thật là phế vật!”
“Cả đám các người là một lũ phế vật vô dụng!”
“Đường đường là một thừa tướng, một tổng đốc, lại thêm cả một vu sư cả ngày chỉ biết ăn uống không làm chuyện gì, thế mà mấy người lại không kiếm ra được một quyển sách! Đúng thật là một đám phế vật!”
Trên Kim Loan điện, bạo quân đang vô cùng tức giận!
Đường Bắc Hổ, Hà Thiên Chiếu, và cả Tả vu sư đang đứng trên chính điện, run rẩy sợ hãi, gương mặt lo âu.
Bạo quân phẫn nộ: “Một tháng trước đã sai các ngươi đi tìm một quyển sách! Vậy mà đi tìm cả một tháng trời, các ngươi lại nói với trẫm là không tìm thấy? Các ngươi muốn trẫm tức chết có phải không?”
Hà Thiên Chiếu nói: “Hoàng thượng, chúng thần đã cố gắng hết sức rồi!”
Bạo quân phẫn nộ: “Hết sức rồi? Hết sức rồi mà đến một quyển sách cũng không tìm thấy? Vu sư! Ngươi nói đi!”
Tả vu sư run rẩy: “Bẩm… bẩm hoàng thượng! Thật sự là một chút manh mối cũng không có!”
Bạo quân đập bàn đứng dậy: “Khốn khiếp! Như thế nào gọi là một chút manh mối cũng không có? Trẫm cho các ngươi mấy chục nghìn binh mã! Cho các ngươi tất cả tài nguyên có thể điều động được, cần người có người, cần tiền có tiền! Cả triều đình này chỉ cần tìm một quyển sách, vậy mà tìm đến một tháng trời cũng không có manh mối?”
Đường Bắc Hổ thành khẩn nói: “Hoàng thượng. Chúng thần đã hỏi rất nhiều người có tuổi, người trong giang hồ, học sĩ, thậm chí còn đọc qua tất cả những cuốn sách cổ trong viện Hàn Lâm, đều không có bất cứ manh mối nào liên quan đến cuốn sách “Quỳ hoa bí lục” này cả. Thần quả thực đã… cố gắng hết sức rồi!”
“Không có bất cứ manh mối nào?”
“Lẽ nào đây là chuyện mà Trẫm hư cấu ra sao?”
“Các ngươi…”
“Dưỡng binh nghìn năm dùng binh một giờ mà!”
“Các ngươi là những trọng thần của Trẫm, vào lúc Trẫm cần các ngươi, lại không ai có thể giúp được việc gì!”
Bạo quân phẫn nộ.
Chỉ còn hai ngày nữa.
Thời gian một tháng, chỉ còn hai ngày nữa!
Hắn sao có thể không sốt ruột cho được?
Nếu như hắn vẫn không thể tìm ra cuốn sách đó, hậu quả, sẽ vô cùng nghiêm trọng…
Đường Bắc Hổ nói: “Hoàng thượng. Cuốn sách này, quả thực chưa từng nghe ai nhắc đến. Có khi nào… hoàng thượng nhớ nhầm tên rồi không? Hay là hoàng thượng nói cho chúng thần, người từ đâu nghe được tên cuốn sách này? Có lẽ chúng thần có thể giúp hoàng thượng truy tìm manh mối không chừng.”
Bạo quân tức giận: “Phí lời! Nếu như Trẫm có thể nói cho các ngươi, vậy còn cần giấu sao?”
“Hoàng thượng! Hoàng thượng!”
Đột nhiên…
Thái giám tổng quản Lí Liên Khang vội vàng chạy vào.
Bạo quân biết ông ta là một lão thần, không có chuyện quan trọng sẽ không tiến vào lúc hắn đang cùng các đại thần nghị sự.
“Vào đây nói. Có chuyện gì?” Bạo quân hỏi.
Lí Liên Khang tiến vào, quỳ xuống hành lễ, nói: “Hoàng thượng! Nương nương… nương nương cầu kiến!”
Bạo quân nói: “Nói với hoàng hậu, Trẫm đang bàn chuyện quốc sự với các đại thần!”
Lí Liên Khang nói: “Hoàng thượng, không phải hoàng hậu nương nương! Là… là Trác Vương phi!”
“Hả?”
“Là nàng?”
Bạo quân hơi ngơ ra.
Hiển nhiên cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Từ sau khi triệt để cắt đứt với Như Ý trong nhà lao, hắn và Như Ý dường như không còn liên lạc gì nữa.
Tuy rằng thi thoảng hắn cũng đến Thanh Nhã các xem tình hình của Như Ý.
Nhưng giữa hai người dường như không có sự giao lưu nào.
Rất ít khi nói chuyện.
Cho dù có nói cũng không có chủ đề gì cả.
Như Ý không phải một người phụ nữ đanh đá điêu ngoa, sẽ không bởi vì đàn ông phản bội mà đòi sống đòi chết, đại náo hoàng cung.
Cô rất lạnh nhạt, thờ ơ, ít nói, thậm chí còn có chút lãnh khốc khiến bạo quân hắn cảm thán không bằng.
Có lúc.
Bạo quân thậm chí còn hi vọng Như Ý là một người phụ nữ bình thường.
Bị oan ức sẽ khóc lớn mè nheo.
Như vậy, ít nhất hắn vẫn có cách để đi an ủi cô!
Nhưng thái độ lạnh nhạt thờ ơ này của cô, khiến bạo quân không thể xuống tay.
“Sao nàng lại đến đây?” Bạo quân hỏi.
Lí Liên Khang nói: “Lão nô không biết. Nương nương đến tẩm cung tìm hoàng thượng, đúng lúc gặp được lão nô. Lão nô nói hoàng thượng đang trên chính điện nghị sự, nương nương bèn bảo lão nô đi thông báo.”
Bạo quân nhíu mày: “Thông báo? Nàng bảo ngươi đi thông báo? Từ bao giờ nàng lại trở nên lịch sự như vậy?”
Lí Liên Khang nói: “Hoàng thượng, có gặp Trác Vương phi không?”
Bạo quân nghĩ một lúc, nói: “Không gặp! Ngươi đi nói với nàng, kêu nàng trở về đi! Trẫm không muốn gặp nàng!”
Lí Liên Khang nghe vậy, cảm thấy có chút kì lạ, nói: “Hoàng thượng! Nương nương đích thân đến tìm hoàng thượng, e là có chuyện gì đó quan trọng! Nếu như không gặp, e rằng không được tốt cho lắm!”
Bạo quân có chút mất kiên nhẫn: “Không gặp là không gặp! Ngươi bảo nàng về đi!”
Trong lòng hắn sao lại không mong gặp cô cho được?
Nỗi nhớ nhung đối với cô.
Mỗi buổi tối đều khiến hắn cảm thấy khó ngủ!
Nhưng mà…
Còn hai ngày nữa.
Chỉ còn hai ngày nữa.
Hai ngày sau, hắn có thể không cần quan tấm đến Quỷ Cốc Tiên và Ngân Sương nữa!
Đến lúc đó…
Hoàng đế như hắn có thể muốn làm gì thì làm đó rồi!
Sau khi chuyện của Quỷ Cốc Tiên thành công, hắn không cần phải đối xử vô tình với Như Ý nữa!
“Nàng.”
“Kiên nhẫn thêm hai ngày nữa đi!”
“Hai ngày sau.”
“Trẫm sẽ đích thân đi tìm nàng!”
Bạo quân thầm nói trong lòng.
Lí Liên Khang do dự một lúc lâu, mới vòng vo nói: “Hoàng thượng! Chuyện này e là không được tốt cho lắm! Nói không chừng nương nương có chuyện gì đó rất quan trọng thì sao? Hơn nữa, bây giờ nương nương còn đang mang thai…”
Lí Liên Khang cố ý nhấn mạnh hai chữ “mang thai”.
“Mang thai?”
Bạo quân nghe thấy hai chữ này, liền nhíu mày.
Lí Liên Khang thăm dò hỏi: “Hoàng thượng? Gặp hay không gặp?”
Bạo quân nghĩ một lúc, nói: “Ngươi bảo nàng đến ngự thư phòng đợi đi! Một lúc nữa Trẫm sẽ đến!”
“Vâng! Lão nô tuân chỉ.”
Lí Liên Khang nhận lệnh rời đi.
Tâm tư của bạo quân, cũng không thể yên tĩnh trở lại!
Vì sao Như Ý lại đến tìm hắn?
Từ trước đến nay, Như Ý chưa từng chủ động tìm đến hắn.
Trong lòng hắn đương nhiên cũng rất tò mò lí do Như Ý tìm đến mình.
Cuộc nghị sự cuối cùng, bạo quân không thể tập trung.
Đối với phương án đào sông trị lí, Đường Bắc Hổ nói rất nhiều, nhưng lai chẳng lọt vào tai hắn.
Sau khi nghị sự kết thúc, hắn liền nhanh chóng đi đến ngự thư phòng.
Ngự thư phòng.
Như Ý lười biếng ngồi trước cái bàn, đợi bạo quân đến.
Ngự thư phòng?
Như Ý đột nhiên có chút buồn cười.
Cái tên sắc quỷ này.
Không phải hắn thích để phụ nữ đến tẩm cung đợi hắn sao?
Sao lần này lại nghiêm túc mà gọi cô đến ngự thư phòng đợi?
Lẽ nào thay đổi tính cách rồi?
Như Ý vui thầm.
Cô đợi một lúc lâu, bạo quân vẫn chưa đến.
Đợi đến lúc cô đã bắt đầu cảm thấy có chút nhàm chán.
Cô đột nhiên nghĩ đến đây là lần đầu tiên cô đến ngự thư phòng!
Dù sao cũng đang nhàm chán, tham quan ngự thư phòng một lát cũng được.
Ít nhất…
Xem xem cái tên sắc quỷ bạo quân này, bình thường đọc những loại sách như nào?
Không biết có phải là mấy loại sách cấm như Kim Bình Mai hay không?
Như Ý tùy tiện lật vài quyển sách trên giá, lại là mấy cuốn liên quan đến chuyện đào sông trị lí…
Cô đột nhiên nhớ đến, hình như gần đây có nghe nói qua, dạo này đào sông tràn lan, rất nhiều nạn dân đã được di dời…
Cái tên sắc quỷ này…
Vậy mà lại là một hoàng đế tốt!
Ít nhất…
Hắn rất yêu thương dân chúng của mình.
Như Ý biết, bạo quân không phải là một người tốt, nhưng lại là một hoàng đế tốt.
Phía sau bàn, là một giá sách làm bằng gỗ đàn hương, phía trên có đặt vài cuốn sách bạo quân thường đọc…
Gỗ đàn hương tạo thành một giá sách cao, chạm khắc hoa văn hình con rồng, cổ kính mà trang nghiêm, dường như có dấu ấn của lịch sử. Là giá sách mà hoàng đế dùng, hình như có có hơi bị cũ kĩ.
Như Ý tùy tiện lật vài cuốn, nhìn thấy được mấy cuốn về kinh tế tiền tệ khó hiểu, lại nhìn thấy được vài cuốn sách về cai ngục Hình Điển.
Là một hoàng đế, hóa ra lại vất vả như vậy.
Còn phải đọc sách nhiều hơn cả đặc công.
Hơn nữa toàn là những thứ khô khan, khó hiểu.
Không biết làm hoàng đế thì có gì tốt.
Tại sao nhiều người vì muốn tranh được vị trí này mà liều sống liều chết.
Như Ý thầm nói: “Nhìn bạo quân là biết rồi, không có lấy một người thân, không có người bạn nào có thể tin tưởng, lúc nào cũng nghi ngờ người khác, mỗi ngày đều phải nghĩ kế sách đối phó với những kẻ địch đang nhăm nhe đến địa vị của mình. Thậm chí, mỗi ngày còn phải dành thời gian để đọc một đống các thể loại sách khó hiểu…”
“Chức hoàng đế này, không làm thì thôi.”
Như Ý đột nhiên bật cười.
Cô cười bạo quân không nhìn thấu mọi chuyện.
Cuộc sống này quá khổ sở.