CHƯƠNG 162: ĐẸP QUÁ
Trác Uyển có chút ngạo mạn nói: “Ta là Trác Uyển! Là lục tiểu thư của Trác vương phủ! ”
Tống Thanh vừa nghe là người của Trác vương phủ, lập tức nghiêm nghị nói: “Hóa ra là lục tiểu thư nhà họ Trác! Không biết lục tiểu thư trễ như thế tới bang Thanh Long có chuyện gì sao? ”
Trác Uyển nói: “Ta tới truyền tin! ”
Tống Thanh nói: “Cho sư phụ ta sao? ”
Trác Uyển có chút khinh bỉ nói: “Ai quen biết sư phụ của ngươi? Các ngươi những người thô tục thấp kém này, thực sự là không biết trong đầu Trác Như Ý đến tột cùng suy nghĩ cái gì, đang yên lành ở Trác vương phủ không được sao, suốt ngày cùng các ngươi những người hạ đẳng này cùng một chỗ quấn lấy nhau, thực sự là còn thể thống gì sao! ”
Thái độ của nàng vô cùng ngạo mạn vô lễ, một bộ dáng vẻ cao cao tại thượng, tài trí hơn người.
Hai người giữ cửa bên cạnh toàn bộ đều không vừa mắt rồi.
Tống Thanh trong lòng cũng rất khó chịu, thế nhưng vừa nghĩ tới nàng là chị của Trác Như Ý, trong lòng mặc dù không vừa lòng, cũng chỉ có thể lộ ra dáng vẻ rất cung kính.
“Lục tiểu thư, thực ra sư phụ của ta, chính là em gái của ngươi, Trác Như Ý! ”
“Cái gì? Nàng lại có thể nhận ngươi là đồ đệ sao? ”
“Ta là tên đồ đệ rất vô dụng, võ công thấp kém, nhận được sự coi trọng của sư phụ, chẳng qua, ta nhất định sẽ không để cho sư phụ thất vọng! ”
“Ai. Trác Như Ý quả nhiên là chim trĩ không thể biến thành phượng hoàng, nàng thực sự là bôi nhọ huyết thống của Trác vương phủ chúng ta! Phong thư này, ngươi giao cho nàng! Nhớ kỹ nhất định phải tự tay giao cho nàng! Tin tức ta đưa đến rồi, liền đi! ”
Trác Uyển đem thư ném cho Tống Thanh, thế nhưng bỗng nhiên nghĩ đến ông nội đã dặn dò, nhất định phải tự tay đem thư giao vào trong tay Như Ý, vì vậy lại nói: “Không được! Đây là mật thư ông nội ta muốn đưa, ông nội nhà ta nói nhất định phải giao tận tay Trác Như Ý! Ngươi mau một chút gọi nàng ra đây! ”
Tống Thanh nói: “Sư phụ bây giờ không có ở trong phủ! Nhưng mà Tứ Đại Mạc Khách nói nàng đã đồng ý là rất nhanh sẽ quay lại, nếu không, Lục tiểu thư đi vào trước chờ chốc lát? ”
“Chỉ có thể như thế. ”
Như Ý ở trên đường tháo xuống lớp trang điểm da mặt của mình, khôi phục dáng vẻ ban đầu.
Cô lấy tốc độ cực nhanh, chạy vội trở về, Tiểu Bạch vẫn luôn chú ý đi theo ở phía sau của cô, tốc độ cực nhanh, thế gian hiếm thấy!
“Rốt cục cũng đã trở về! ”
Như Ý giống như một đạo sao băng, rơi xuống sân của bang Thanh Long!
“Căn phòng! ”
“Phòng của ta ở nơi nào? ”
Hiện tại trời đã rất khuya. . .
Phần lớn người cũng đã toàn bộ chìm vào giấc ngủ, cả viện không có bất kỳ ai, toàn bộ phòng ở phía đông đã không còn có ngọn đèn tối đen như mực. . .
“Rốt cuộc đâu là phòng của ta? ”
Như Ý đột nhiên cảm giác được có chút bi thảm, nàng đến tột cùng bản thân mình ở phòng nào cũng đều không biết!
Như Ý bỗng nhiên nhớ lại. . .
Tống Thanh đã từng nói, vì để cho cô một cô nương thuận tiện ra vào, cố ý sắp xếp phòng cô ở tại hậu viện. . .
“Phía sau! ”
“Tiểu Bạch! ”
“Chúng ta đi thôi! ”
Như Ý cùng tiểu Bạch, nhẹ chân nhẹ tay, tận lực không phải đánh thức những người khác, chạy về phía hậu viện. . .
Đi tới hậu viện, phòng cũng có rất nhiều.
Rốt cuộc là phòng nào?
Như Ý thấy một trong số những căn phòng lại có đèn sáng. . .
Còn có người chưa ngủ ngủ?
Đi hỏi một chút thì biết liền!
Người của bang Thanh Long hẳn là đều biết phòng của sư phụ bang chủ ở đâu….
Như Ý mang theo Tiểu Bạch, đi tới trước cửa căn phòng có ngọn đèn sáng ngời…
“Ai đó? ”
Bên trong truyền đến thanh âm lạnh lùng của Kiếm Hàn Y . . .
“Là ta! ”
Như Ý trả lời.
Thì ra không phải là người của bang Thanh Long!
Tống Thanh lập tức phân phó thủ vệ: “Các ngươi lập tức mang Trác tiểu thư đưa tới phòng của sư phụ ta! ”
Kiếm Hàn Y khẳng định không biết phòng của cô.
“Ta chỉ là đi qua. . . ” cô đang chuẩn bị rời khỏi.
Đột nhiên, bên trong truyền đến thanh âm của Hoa Lâu Vân: “Chủ nhân, xin ngài đi vào một chút, chúng ta có chuyện quan trọng muốn cùng chủ nhân bàn bạc! ”
“Két. Cửa mở rồi. ” Thu Vân mở cửa phòng ra.
Như Ý lúc này, đã xóa đi lớp dịch dung trên mặt, tóc rối tung thả xuống, khôi phục dung nhan khuynh thành vốn xinh đẹp như tiên. . .
“Oa! ”
“Đẹp quá! ”
Thu Vân kinh ngạc trợn mắt há mồm. . .
Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân! Mời vào !! ”
“Được rồi! ”
Trong lòng Như Ý mặc dù có chút lo lắng, nhưng vẫn là do dự một chút, sau đó đi vào!
Cô vừa xuất hiện, trong phòng ngoài ra còn ba người, toàn bộ đều kinh ngạc khi nhìn thấy!
Hoa Lâu Vân gần đây yêu thích nhất là ra vào nơi phong nguyệt, cô gái xinh đẹp có thể coi là gặp qua không ít, lúc này nhìn thấy Như Ý, càng trực tiếp là ánh mắt kinh ngạc, kinh ngạc không thôi. . .
“Tốt. . . Một cô gái thanh tú xinh đẹp! ”
“Đơn giản là nghiêng nước nghiêng thành! ”
“Hiện tại ta rốt cuộc biết vì sao ta cuối cùng là không có nam nhân nào thích rồi! ”
“Hồng Chúc! Ngươi không có nam nhân nào thích là bởi vì ngươi quá hung dữ! ”
“Chủ nhân. . . Ngài thật sự là. . . Quá. . . Đẹp! Dùng từ đẹp để hình dung, đơn giản là bôi nhọ vẻ đẹp của ngài! ”
Bốn người toàn bộ đều là ngưng lại biểu tình kinh ngạc, giương mắt mà nhìn. . .
Như Ý ôm Tiểu Bạch, nói: “Các ngươi có chuyện quan trọng gì sao? Nhanh một chút nói đi, thời gian không còn sớm, các ngươi đều bị thương, còn cần nghỉ ngơi! ”
Hoa Lâu Vân nói: “Đa tạ chủ nhân quan tâm! ”
Kiếm Hàn Y nói: “Thương thế của chúng ta đều đã xử lý tốt, Tống bang chủ tự mình đi mời đại phu rồi, đều không có gì đáng ngại! ”
Hồng Chúc cũng hết sức cảm động nói: “Chủ nhân, ngài nguyên lai là quan tâm chúng ta như vậy! ”
Hiểu lầm rồi. . .
Đây thật là một hiểu lầm rất lớn!
Như Ý trong lòng âm thầm nói.
Thực ra cô chẳng qua là muốn tìm một cái cớ nhanh một chút rời khỏi nơi này, xong đi tìm va li đặc công thứ hai mà thôi!
Đó mới là chuyện quan trọng nhất!
Không nghĩ tới cô tùy tiện nói một câu qua loa cho lấy lệ, bốn người này nghe thấy, lại làm xúc động quan trọng như vậy. . .
“Được rồi. Các ngươi rốt cuộc có chuyện gì? ”
Như Ý cảm giác mình hơi quá đáng, dù sao bốn người bọn họ thực sự rất trung thành, cô hẳn là nên kiên nhẫn nhiều hơn một chút! Dù sao hộp thần cũng đặt ở trong phòng của cô, chờ thêm một chút cũng sẽ không có vấn đề gì.
Chẳng lẽ hộp thần thứ hai còn biết tự mình mọc cánh bay đi sao?
Hoặc là còn sẽ có người xông vào phòng của sư phụ bang chủ đường đường là tổng đường của bang Thanh Long trộm lấy hộp thần sao?
Ba người khác đều nhìn Hoa Lâu Vân, hiển nhiên là muốn để hắn đại diện nói.
Như Ý thấy bộ dáng của bọn họ, liền biết là muốn nói một vài chuyện không tiện nói ra miệng.
Như Ý nói: “Các ngươi có lời gì cứ nói thẳng đi! Đừng lo lắng! ”
Hoa Lâu Vân nói: “Chủ nhân! Kỳ thực, chúng ta có một điều thỉnh cầu, muốn trưng cầu chủ nhân đồng ý! ”
Như Ý nói: “Nói đi! ”
Hoa Lâu Vân nói: “Mấy người chúng ta đều bị trọng thương, hơn nữa lại có một nhóm cao thủ giang hồ lớn đang đuổi giết chúng ta, cho nên, mấy người chúng ta muốn thỉnh cầu chủ nhân để cho chúng ta ở lại bang Thanh Long! ”
Như Ý nói: “Có thể ở lại bang Thanh Long hay không, cũng không phải là chuyện mà ta quyết định! Tống Thanh mới là bang chủ của bang Thanh Long! ”
Hoa Lâu Vân nói: “Nhưng hắn cũng là đồ đệ của ngài! ”
Như Ý hơi kinh hãi, nói: “Các ngươi đã biết rồi? Các ngươi đã biết quan hệ của ta và Tống Thanh, vậy các ngươi vậy cũng biết, ta là sư phụ của Tống Thanh, thế nhưng chuyện của bang Thanh Long, ta lại chưa từng có nhúng tay vào, bang Thanh Long này cùng ta kỳ thực cũng không có quan hệ gì! ”
Hoa Lâu Vân nói: “Nhưng là, chỉ cần chủ nhân nói một câu, Tống Thanh sẽ đồng ý! ”
Kiếm Hàn Y bất thình lình nói ra một câu: “Quan trọng nhất là, không có câu nói này của chủ nhân, Tống Thanh không dám đồng ý! Nếu như chủ nhân nói một câu này, Tống Thanh không dám không đồng ý sao! ”
Hồng Chúc nói: “Nếu như chủ nhân đồng ý, hắn dám không đáp ứng sao! Bang Thanh Long này của hắn, bốn người chúng ta liền giúp hắn phá hủy! ”
Như Ý có chút không biết làm thế nào nói: “Xem ra bốn người các ngươi đúng là thương lượng xong muốn buộc ta đi vào khuôn khổ đi! ”
Hoa Lâu Vân sợ hãi nói: “Chủ nhân! Chúng ta tuyệt đối không có ý này! ”
Như Ý phất tay một cái, nói: “Được rồi! Các ngươi không cần nói! Bất kể như thế nào, các ngươi liền yên tâm dưỡng thương ở đây đi !! Đừng cho là ta không biết trong lòng các ngươi đang có ý gì, chỉ là mấy người các ngươi thương thế đều nghiêm trọng, ta không phải muốn các ngươi đi ra ngoài bị người đuổi giết mà thôi! Mọi chuyện, đợi vết thương của các ngươi sau khi lành lại rồi mới nói! ”
Hoa Lâu Vân nói: “Đa tạ chủ nhân! ”
Như Ý lúc đầu quyết định muốn đi, bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề liền hỏi: “Mấy người các ngươi, vẫn luôn ở lại Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, có nghe nói tới chuyện của hộp thần thứ hai hay không? ”
Biết đâu. . .
Mộ Dung Tinh Thần chưa có nghe nói qua chuyện của chiếc hộp thần thứ hai. . .
Thế nhưng nói không chừng Tứ Đại Mạc Khách sẽ đối với chuyện của chiếc hộp thứ hai, hiểu rõ nhiều hơn một chút. . .
Hoa Lâu Vân lắc đầu, nói: “Chúng ta chẳng qua chỉ là Mộ Khách của Tịch Mịch Yên Vũ Lâumà thôi! Chỉ là phụ trách bảo vệ an toàn của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu! Sau đó thừa tướng tìm được chúng ta, nói có thể giúp chúng ta tìm được chủ nhân! Muốn bốn người chúng ta giúp đỡ ông ta. . . ”
Như Ý hỏi: “Giúp ông ta cướp lấy hộp thần thứ hai sao? ”
Hoa Lâu Vân lắc đầu, nói: “Ông ta cũng không có nói làm cái gì! Thế nhưng rất rõ ràng, mục đích của ông ta không hề chỉ là hộp thần thứ hai! Hoặc có lẽ là, mục đích của ông ta chủ yếu cũng không phải là hộp thần thứ hai! ”
Như Ý nói: “Làm sao mà biết? ”
Hoa Lâu Vân nhìn Kiếm Hàn Y ở một bên, nói: “Kiếm Hàn Y luôn luôn tương đối bình tĩnh lạnh lùng, nhìn vấn đề rất chuẩn, để hắn nói ra đi !. ”
Như Ý nói: “Kiếm Hàn Y, ngươi có ý kiến gì không? ”
Kiếm Hàn Y nói rằng: “Đường Bắc Khôi lão hồ ly này, đương nhiên sẽ không nói cho chúng ta mục đích thực sự của ông ta! Trước đây chúng ta cũng cho là mục đích của ông ta là hộp thần thứ hai! Nhưng về sau. . . Sau khi ông ta mang theo sát thủ thần bí vọt vào Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, chuyện thứ nhất cũng không phải là cướp hộp thần thứ hai. Hơn nữa ông ta sau khi cướp được hộp thần thứ hai , cũng không có lập tức bỏ chạy! ”
Như Ý cũng không biết lúc đó xảy ra chuyện gì, lúc đó cô và Trác Lỗi cùng nhau đi tới thủy lao!
Kiếm Hàn Y tiếp tục nói: “Ông ta lúc đó hạ mệnh lệnh thứ nhất là gì? Các ngươi còn nhớ rõ không? ”
Hoa Lâu Vân suy nghĩ một chút, nói rằng: “Ông ta để cho thủ hạ hắc y liều chết bắt người ở lầu hai lầu ba lại! ”
Kiếm Hàn Y gật đầu, nói: “Đúng vậy! Rất rõ ràng, ông ta quan tâm nhất cũng không phải là bảo vật! Ngược lại là người khách ở lầu hai cùng lầu ba! Ngược lại, khách ở lầu một ông ta ngay cả nhìn cũng không liếc một cái! Không có chút quan tâm nào! ”
Hoa Lâu Vân nói rằng: “Lầu hai, lầu ba đều là thượng khách bao sương của Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, khách có thể bước vào lầu hai cùng lầu ba, đều là hạng người có thân phận cực kỳ hiển hách. . . ”