Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cưng Chiều Của Bạo Quân

Hơn nữa, nó lại được cất giữ tại nơi tầm thường hẻo lánh nhất…

Tống Thanh không biết rốt cuộc cái hòm sắt này là cái gì, nhưng cậu ta biết sư phụ nhất định sẽ có cách để phá giải hòm sắt bí mật!

Cho nên cậu ta mới quyết định đem hòm sắt về cho sư phụ nghiên cứu!

Như Ý dẫn Thu Vân đi lung tung trong thành, hai người bay một vòng quanh phủ thừa tướng cũng không nhìn thấy đánh nhau hay là có người khả nghi….

Thu Vân không kiên nhẫn được nữa, dừng lại: “Nghiêm công tử, rốt cuộc ngươi có nhìn thấy Hồng Chúc hay không?”

Như Ý dừng lại, nhìn ở phía xa xa, nói: “Tiểu Bạch! Ra đây được rồi!”

“Quả quả!”

Tiểu Bạch vẫn luôn bay theo ở phía sau, nghe Như Ý gọi to, liền nhanh chóng từ trong bóng tối nhảy ra ngoài, chui vào trong lòng Như Ý!

Thu Vân đột nhiên nhìn thấy một con mèo màu trắng….có điểm nhìn giống như con mèo, lại cảm thấy kỳ quái. Nhưng lúc này trong lòng của cô ta không có tâm tình để suy nghĩ chuyện khác!

“Nghiêm công tử, ngươi nói cho ta biết nhanh lên! Rốt cuộc Hồng Chúc ở nơi nào? Ngươi là ở chỗ nào thấy được Hồng Chúc bị người bao vây?”

Điều duy nhất mà Thu Vân đang lo lắng trong lòng đương nhiên là Hồng Chúc.

Nếu như thừa tướng thật sự đã phái người đánh lén Hồng Chúc thì chuyện đó rất nghiêm trọng!

Đột nhiên, Thu Vân nhìn thấy Như Ý ôm Tiểu Bạch, nhàn nhã mà nhẹ nhàng hé miệng cười, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ngươi! Ngươi lại gạt ta? Mục đích của ngươi chẳng qua là muốn lừa ta đi ra! Căn bản ngươi không có nhìn thấy Hồng Chúc, cũng không có chuyện thừa tướng phái người bao vây Hồng Chúc, tất cả có phải đều do ngươi bịa ra không?”

Như Ý cười nói: “Bịa ra? Ta đâu có nhắc đến phủ thừa tướng, từ đầu đến cuối, ta cũng không biết hóa ra tứ đại màn khách các người lại bán mạng cho thừa tướng! Bốn người các ngươi cũng thật thông minh, tìm người, thiên hạ này còn ai có quyền lực hơn thừa tướng đâu? Quyền lực to lớn trong triều đình đều nằm trong tay thừa tướng, dù cho hoàng đế ra lệnh, cũng cần thừa tướng thực hiện! Cho nên tìm thừa tướng để hợp tác là biện pháp tốt nhất!”

Ánh mắt Thu Vân lóe lên một tia khinh miệt: “Hóa ra ngươi không chỉ lừa gạt ta chuyện của Hồng Chúc, còn muốn moi ra chuyện liên quan đến thừa tướng từ trong miệng của ta? Ngươi thật sự là một tên hèn hạ vô sỉ tới cực điểm!”

Như Ý nói: “Hèn hạ vô sỉ? Lời này mắng thiệt hung ác nha! Cô thật sự nghĩ rằng ta hèn hạ vô sỉ sao?”

Thu Vân nói: “Chẳng lẽ ngươi không hèn hạ ư? Đêm đó tại Tịch Mịch Yên Vũ Lâu….ngươi…. ngươi dùng thủ đoạn vô lại để thắng, thắng không vẻ vang! Vừa rồi ở phủ Trần Bưu, ngươi…. ngươi cố ý gạt ta rời khỏi, hiện tại e rằng Trần Bưu đã chết dưới tay người của ngươi?”

“Ai da!”

Như Ý lắc đầu bất đắc dĩ.

Thu Vân lạnh nhạt nói: “Ngươi lắc đầu cái gì? Chẳng phải là ta đã đoán đúng sao?”

Như Ý nói: “Đương nhiên là không đúng! Cực kỳ không đúng! Thứ nhất, ta không phải muốn gạt cô rời khỏi! Ta chẳng qua chỉ là thích….hắc hắc, không nỡ để một vị tiểu thư xinh đẹp như vậy tìm cái chết! Cô hẳn là phải biết, cho dù là ta có kế sách hay không, dưới tình huống chỉ có một mình cô, cũng không thể là đối thủ của ta!”

Thu Vân trầm mặc.

Như Ý biết điều này cô ta hiểu rất rõ ràng, vì vậy lại tiếp tục nói: “Nếu như ta thật sự rất hèn hạ vô sỉ, ta cần gì phải phải hao tâm tổn sức lừa cô ra đây? Vừa rồi ở trong phủ Trần Bưu, ta có thể thẳng tay giết chết cô! Đều giết hết tất cả mọi người! Đây chẳng phải là càng bớt việc sao?”

Ánh mắt Thu Vân lóe lên một tia kinh ngạc nghi ngờ, đồng thời lại tràn ngập hoài nghi đối với Như Ý, bây giờ lại tìm không thấy lý do để nghi ngờ nữa!

Bởi vì từng câu Như Ý nói đều là sự thật!

“Thu Vân cô nương.”

“Cái gì?”

“Thật ra ta nói rất nghiêm túc, tại hạ thật sự là đau lòng cho cô nương võ công cao cường, lòng dạ cũng không xấu, cho nên mới không đành lòng ra tay!”

“Hừ!”

“Cô nương có thể không tin, nhưng với thân thủ của cô hẳn là có thể nhìn ra, lúc ấy ở trong phủ Trần Bưu, toàn bộ bằng hữu của ta võ công cũng không cao, điểm này ắt hẳn là cô rất rõ ràng đi?”

“Vậy thì sao?”

“Thật ra nếu như lúc nãy ta giết cô nương tại chỗ, sau đó lại trợ giúp các bằng hữu đánh hạ Trần Bưu trong phủ, đây không phải là còn có lợi hơn sao? Sao ta lại muốn gạt cô ra ngoài làm gì? Bằng hữu của ta cùng thủ hạ của Trần Bưu, thực lực không kém nhau mấy! Không có ta trợ giúp, bọn họ có thắng cũng phải gặp chút khó khăn!”

“Ngươi….ngươi thật sự là vì ta?”

Thu Vân thật sự hơi kinh ngạc!

Cô ta đương nhiên biết những lời Như Ý nói toàn bộ đều là thật!

Hai ba ngày nay, cô ta đã giao thủ với người của bang Thanh Long rất nhiều lần, biết đám người kia chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, không ai có võ công tốt, thậm chí có rất nhiều người còn không có võ công! Ngay cả bang chủ của bang Thanh Long, nhìn qua có vẻ đánh nhau dũng mãnh hơn người, nhưng nội lực cơ hồ đều không có, hoàn toàn là người nghiệp dư!

Mà võ công của Như Ý….

Cô ta đã được chứng kiến!

Nếu như có Như Ý tương trợ, e rằng cô đứng quan sát ở đó, cũng có thể thúc đẩy tinh thần của mọi người!

Nhưng cô ta cũng không có làm như vậy…

Thu Vân bắt đầu dần dần tin tưởng lời của Như Ý….

Như Ý cười nói: “Thu Vân cô nương! Ta có một câu muốn khuyên cô!”

“Câu gì?”

“Cô đồng ý nghe ta nói một câu sao?”

“Ngươi nói mau.”

“Câu nói này, có lẽ cô không thích nghe. Nhưng đây tuyệt đối là lời nói từ đáy lòng!”

“Ngươi nói đi!”

Thái độ của Như Ý thập phần thành khẩn, lần này Thu Vân có chút ngại ngùng lạnh lùng.

Huống hồ gì vừa rồi người ta cũng mới bỏ qua cho mình, cũng coi như một phần ân tình!

Như Ý nhìn cô ta một chút: “Chuyện tứ đại màn khách của các người, chủ của Tịch Mịch Yêu Vũ Lâu đã nói với ta một ít, nói thật, ta rất bội phục sự gan dạ của các người!”

Thu Vân nói: “Đây là sứ mệnh của bọn ta!”

Như Ý cười nói: “Thế nhưng trên đời này, nguyện ý bỏ ra mười năm tám năm để bảo hộ sứ mệnh của mình thật sự là không nhiều! Bốn người các người, là người trung thành can đảm nhất mà ta từng gặp!”

Thu Vân có chút lễ phép nói: “Không dám nhận!”

Như Ý nói: “Sao lại không dám nhận? Đây là sự thật! Tối đêm đó tại Tịch Mịch Yên Vũ Lâu, ta nhìn ra bốn người các người cũng không phải là người xấu hay hung ác gì, cho dù có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ phải cùng người xấu hợp tác, điều này cũng không thể hiện được các người là người xấu!”

Thu Vân nói: “Nghiêm công tử đây là vuốt mông ngựa tứ đại màn khách chúng ta sao?”

Như Ý nói: “Nói vút mông ngựa thì có chút quá, nhưng nếu nói là ca ngợi các người thì cũng không sai! Thật ra là ta nói thật, bản thân ta cực kỳ bội phục tứ đại màn khách các người, cũng đánh giá cao các người! Võ công của mấy người các người vô cùng tốt, ăn nói nghĩa khí, trung thành, quan trọng hơn nữa là tình huynh đệ hữu nghị giữa bốn người các người thật sự khiến cho người khác phải ghen tị! Nếu như Thu Vân cô nương chịu nghiêm túc nghe ta khuyên một lời, lòng dạ của tên thừa tướng này cực âm hiểm, cáo già, tốt nhất là đừng hợp tác với ông ta!”

Thu Vân có chút kinh thường nói: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn gạt ta sao?”

Như Ý nói: “Đây không phải là lừa các người! Ta tuyệt đối hiểu Đường Bắc Khôi hơn các người! Đường Bắc Khôi cùng ba người con trai của ông ta, một đứa con gái, toàn bộ ta đều biết! Lòng dạ của Đường Bắc Khôi rất ngoan độc, không có chuyện gì là làm không được! Tối hôm đó, ngay cả con của ông ta mà ông ta cũng giết chết không lưu tình! Còn có cái gì mà ông ta không không dám sát, có ai mà ông ta không dám giết? Chỉ cần là người ngăn cản tiền đồ của ông ta thì ai cũng phải chết!”

Thu Vân: “Những chuyện này có quan hệ gì với bọn ta?”

Như Ý nói: “Chẳng lẽ cô nghe không hiểu sao? Ta chẳng qua chỉ là khuyên tứ đại màn khách các người nên rời khỏi phủ thừa tướng, nếu không các người sẽ tự rước họa vào thân! Đợi đến khi Đường Bắc Khôi lợi dụng các người xong, liền qua sông đoạn cầu, lấy oán trả ơn! Cuối cùng chính là có mới nới cũ, qua cầu rút ván một trận!”

Thu Vân nói: “Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không! Thừa tướng sẽ không bán đứng bọn ta!”

Như Ý cười lạnh lùng: “Cô chắc chứ?”

“Chắc.”

“Cô thật sự cho là ông ta sẽ không bán đứng các người?”

“Đúng! Nhất định sẽ không!”

“Vậy còn con trai của ông ta? Đường Bắc Hổ là con trai của ông ta! Ông ta vì sao ngay cả con trai của mình cũng muốn giết hại?”

“Chuyện này…chẳng qua là ngoài ý muốn mà thôi! Lúc đó tình huống rất hỗn loạn, nếu như ông ta cố ý bỏ qua cho Đường Bắc Hổ thì sẽ làm cho người khác hoài nghi! Cho nên ông ta không còn cách nào khác mới buộc phải đâm con trai mình! Ông ta đứng ở khoảng cách gần như vậy, lấy thân thủ của ông ta tuyệt đối sẽ không lệch một tất…”

“Phải không? Xem như lúc ông ta hạ kiếm thật sự là có chút hạ thủ lưu tình!”

Như Ý có chút căm giận nói: “Nhưng làm một người cha, sao có thể nhẫn tâm làm con mình chịu tổn thương nặng như vậy? Huống hồ, lệch chừng nữa tấc là muốn đâm tới tim, cuối cùng có thể sống sót hay không, ai cũng không biết được! Có lẽ hắn ta không may thì chết, có lẽ hắn ta may mắn thì còn sống! Nhưng mặc kệ hắn ta sống hay chết thì Đường Bắc Khôi đều đã tự tay giết đứa con trai này!”

Sắc mặt Thu Vân lúc đỏ lúc xanh!

Mỗi một câu nói của Như Ý đều đáng trúng vào trong tim.

Lúc ấy cô cũng đã từng tự hỏi hành vi giết chết con ruột mình của Đường Bắc Khôi!

Một người ngay cả con ruột mình cũng có thể giết!

Thì khác cầm thú ở chỗ nào?

Ông ta còn có chuyện gì là không làm được?

Như Ý nói: “Huống chi…lúc nãy ta chỉ nói là gặp Hồng Chúc cô nương ở một nơi gần quan trạch, Thu Vân cô nương ngay lập tức nghĩ đến là do thừa tướng phái người tập kích, điều này có phải hay không đã nói rõ, trong nội tâm của Thu Vân cô nương, thừa tướng cũng là người không đáng tin cậy!”

Thu Vân nói: “Đa tạ sự nhắc nhở của ngươi! Sau này còn gặp lại!”

“Tiểu Bạch, mau nói tạm biệt với vị tỷ tỷ xinh đẹp này.” Như Ý lắc lắc móng vuốt của Tiểu Bạch.

“Quả quả!” Bộ dáng Tiểu Bạch thành thành thật thật nói tạm biệt.

“Nó rất đáng yêu.”

Thu Vân cười một tiếng, mặc dù đã bay vào trong bóng đêm mịt mờ….

Như Ý nhìn bóng lưng của cô ta đã đi xa, thở dài một hơi nói: “Tiểu Bạch, tứ đại màn khách này chỉ sợ là trốn không thoát nỗi lòng bàn tay của thừa tướng, hi vọng nhắc nhở của ta không tính là quá muộn! Được rồi, chúng ta trở về nhìn xem tên tiểu tử Tống Thanh kia như thế nào rồi!”

“Quả quả.”

Tiểu Bạch lại kêu, sau đó duỗi móng vuốt sờ lên cái bụng của nó…

Nó đây là nói với Như Ý.

Nó đói bụng!

Như Ý cười nói: “Được rồi, vậy nhanh lên một chút trở về gặp bọn Tống Thanh đi.”

Như Ý ôm Tiểu Bạch, lúc đuổi đến phủ Trần Bưu, Trần Bưu đã chết, gia đình trong phủ cùng một đám gia quyến bị đuổi đi.

Tống Thanh và La Tiểu Hổ cũng đã trở về!

Ở cổng chỉ còn lại Tống Thanh đệ tử của bang Thanh Long đang trông coi.

Có một đệ tử vừa nhìn thấy Nghiêm Phi công tử xuất hiện, liền nói cho Như Ý rằng Tống Thanh cùng La Tiểu Hổ đã mang theo mọi người trở về tổng đường bang Thanh Long!

Như Ý liền manh theo Tiểu Bạch chạy về Thành Nam.

Tổng đường của bang Thanh Long được xây dựng trong một võ đường bị bỏ hoang, đỡ phải tốn tiền thuê, phải sửa đổi quét dọn đôi chút liền trở thành một nơi có diện tích rất lớn, đơn giản, được sử dụng làm tổng đường của bang hội!

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!