CHƯƠNG 142: NHÂN CƠ HỘI ĂN ĐẬU HỦ
Như Ý kinh sợ!
Cô không ngờ tiểu Bạch lại động đến bạo lực với cô, theo bản năng cô dùng chưởng đẩy lửa quay trở lại!
“Bụp”
“Bụp” “Bụp…”
Bộ lông trắng mượt của tiểu Bạch bị bén lửa, bừng cháy lên.
Trong phút chốc, lông toàn thân của tiểu Bạch đều bị thiêu rụi, chỉ còn lại thân hình cháy đen tròn vo…
Lông toàn thân của tiểu Bạch trong chốc lát đã bị thiêu sạch…
Bị cháy đen xì, còn bốc ra từng đợt mùi cháy khét lẹt, như là con heo bị nướng khét!
“Tiểu Bạch, ha ha! Ngươi biến thành heo quay rồi!”
“Tiểu Bạch, ngươi không mặc quần áo ư.”
“Tiểu Bạch, ngươi quả nhiên là con đực!
Đúng ra Như Ý không muốn cười, nhưng quả thật không thể nào nhịn được, bộ dạng tức tối của Tiểu Bạch, thân hình cháy đen, quả là không thể nào nhịn được cười.
Tiểu Bạch khinh bỉ liếc nhìn Như Ý một cái.
Rồi bay lên, ve vẫy ve vẫy bay lên phía góc tường…
“Pạch.”
Bay được một nửa, Tiểu Bạch giống như miếng gạch rớt xuống, nện xuống đất rất mạnh.
Tiểu Bạch không một tiếng rên, cũng không kêu đau, chỉ đứng lên, cúi gầm mặt, lắc lư từng bước, rất khó nhọc đi về phía góc tường nằm xuống…
“Tiểu Bạch…”
Như Ý đột nhiên rất đau lòng…
“Cái con này…”
“Từ lúc nào trở nên thích giận lẫy như vậy?”
“Lúc trước thường xuyên đánh qua đánh lại với nhau, nó chưa bao giờ nổi giận, cùng lắm thì vô liêm sỉ giả vờ giận rồi sa vào lòng của Như Ý nhân cơ hội ăn đậu hủ…”
Như Ý không hiểu hôm nay tiểu Bạch có vấn đề gì nữa.
Có phải là mình giỡn quá lố rồi không?
Nhưng…
Bình thường vẫn giỡn như vậy mà!
Con Tiểu Bạch này mọi khi cũng rất thích vui đùa…
Thông thường được ăn là nó tuyệt đối không quan tâm để bụng…
Như Ý bắt đầu kiểm điểm chính mình.
Có thể là vừa rồi nói những lời lẽ, làm tiểu Bạch bị tổn thương?
Nếu như tiểu Bạch hay giận dỗi như vây, cô sẽ không trêu đùa như thế.
Nhưng cô với Tiểu Bạch sống cùng nhau cũng hơn nửa năm, một người một vật gần như hình bóng không rời, đều ngủ chung một phòng.
Bình thường Tiểu Bạch luôn làm thú vui cho Như Ý, tinh nghịch đáng yêu…
Như Ý rất hiểu Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không bao giờ nổi giận với cô!
Cho dù cô có làm gì sai đi nữa, trong lòng tiểu Bạch biết chủ nhân nhất định là không cố ý!
Nhưng hôm nay sao bỗng nhiên tức giận như vậy!
Hơn nữa còn hung hăng phun lửa vào Như Ý…
Sao Tiểu Bạch lại thay đổi lớn như vậy?
Chẳng lẽ do tác dụng phụ của sự thay đổi siêu năng lực sao?
Như Ý khẳng định con Tiểu Bạch rất hiền, nhất định không có ý giết cô!
“Tiểu Bạch.”
Có thể là không kìm chế được cảm xúc nào đó của mình!
“Tiểu Bạch.”
Như Ý âu yếm nhìn tiểu Bạch nằm ngay góc tường không cất một lời, trong lòng áy náy khó chịu, đau lòng…
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật là quá ít quan tâm đến tiểu Bạch.
Mấy hôm nay cô chỉ hiếu kì muốn biết, siêu năng lực mới của tiểu Bạch ra sao.
Nhưng không bao giờ nghĩ, tiểu Bạch để có được những siêu năng lực như vậy, có thể phải trải qua bao nhiêu đau khổ gian khó giày vò…
Tiểu Bạch có thể phun lửa…
Nhưng đồng thời, nó trở nên hẹp hòi, dễ giận, háo thắng, chán nản…
Như Ý tự trách mình không phải là một chủ nhân tốt.
Nếu có thể quan tâm sớm thì Tiểu Bạch sẽ tốt hơn.
Nếu như đêm hôm đó không để nó uống rượu, thì nó sẽ không bị tác dụng phụ gây nên cảm xúc tiêu cực như vậy!
Như Ý nhìn Tiểu Bạch cô đơn lặng lẽ, thở dài một tiếng: “Tiểu Bạch, rốt cuộc ngươi bị sao vậy?”
Cô không còn hiếu kì muốn biết tiểu Bạch ra sao, chỉ muốn làm cách nào có thể giúp được tiểu Bạch!
Cô muốn tiểu Bạch trở lại như lúc trước vui vẻ, hoạt bát, tinh nghịch!
Nó chỉ cần ăn rồi ngủ… chuyện gì cũng không màng, lười biếng nhưng đáng yêu.
Như Ý cẩn thận chọn hai miếng thịt bò, bỏ vào chén, đẩy đến trước miệng của tiểu Bạch…
Tiểu Bạch không hề động đậy, một chút hứng thú cũng không có.
Như Ý lại đi xuống lầu đem lên một ly rượu, đưa qua.
Tiểu Bạch vẫn lạnh lùng thản nhiên như trước, nằm im bất động.
“Tiểu Bạch, ngươi ăn một chút có được hay không? Sau này ngươi muốn ăn gì thì sẽ cho ăn cái đó, lần này là nói thật, tuyệt đối không trêu đùa con nữa!”
Như Ý đưa ra bảo đảm.
Nhưng tiểu Bạch vẫn chưa chịu động đậy, không chịu ăn, vẫn không nói chuyện.
Như Ý lại nói: “Tiểu Bạch, đừng giận nữa có được không? Ta sai rồi, thật sự sai rồi.”
Cô nhẫn nại năn nỉ dỗ dành tiểu Bạch như đứa con nít…
Cuộc đời cô chưa từng năn nỉ bất cứ người nào!
Nhưng Tiểu Bạch… như là một đứa trẻ, nhìn thấy tiểu Bạch ủ rũ, trầm lặng, trong lòng khó chịu như bị kim châm đau lên từng hồi…
Nếu như tiểu Bạch có thể vui vẻ trở lại, muốn cô nhận lỗi cỡ nào cũng không sao.
Rất tiếc, tiểu Bạch không tiếp nhận.
Nó chỉ là một con thú, đâu hiểu được rằng đối với kẻ đặc công như Như Ý phải nhỏ giọng mềm mại như vậy là đáng quý biết dường nào?
“Tiểu Bạch, nếu như ngươi không giận nữa, ăn hết hai miếng thịt bò và uống xong ly rượu, ta sẽ đi kiếm cho ngươi hai đứa hầu gái xinh đẹp, dáng người lại đẹp!”
Như Ý chỉ còn cách ra đòn sát thủ này…
Tiểu Bạch dứt khoát ngoảnh đầu ra sau, không đoái hoài đến Như Ý.
Lấy sắc dụ dỗ…
Chiêu này là dễ sử dụng nhất.
Hiện giờ cũng không dùng được nữa rồi.
Tiểu Bạch không một chút hứng thú.
Bất kể Như Ý dùng cách nào, tiểu Bạch cũng không đoái hoài, không lên tiếng cũng không động đậy…
Nó lặng lẽ nằm ở góc tường hờn dỗi, dáng vẻ ủ rũ, thật làm người ta đau lòng.
Như Ý nói vài câu rất thành khẩn.
“Tiểu Bạch.”
“Ta với ngươi là chủ tớ, nhưng trên thực tế chúng ta như là bạn bè…”
“Có lúc ta xem ngươi như là con ruột của mình.”
“Ta chưa từng làm mẹ.”
“Cũng chưa từng làm chủ.”
“Cho nên ta không biết làm chủ, cũng như không biết làm mẹ.”
“Nếu như có điểm nào ta làm chưa đủ tốt, sau này ta sẽ sửa, ta sẽ học cách để trở thành một người chủ tốt, hoặc là một người mẹ tốt….”
“Bây giờ đây ta cảm thấy mình rất vô dụng.”
“Ta biết hiện tại ngươi rất khó chịu…”
“Nhìn thấy ngươi ủ rũ, buồn bã, thờ ơ…”
“Thì ta biết.”
“Có thể ngươi còn đang giận, hoặc có thể ngươi đang bệnh…”
“Đúng.”
“Là ngươi đang bệnh.”
“Ngươi không còn là tiểu Bạch mạnh khỏe, vui vẻ như xưa nữa.”
“Nhưng bệnh của ngươi, bác sĩ trị không hết.”
“Ta đã nghĩ đủ cách cũng không trị hết bệnh cho ngươi được.”
“Ngươi cũng biết trước giờ ta không hề thích giết người.”
“Nếu như bây giờ làm cho ngươi có thể hết bệnh, thì cho dù cho ta đi giết người, ta cũng bằng lòng…”
“Tiểu Bạch.”
“Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết…”
“Ngươi đã bị bệnh.”
“Ta sẽ tìm cách trị hết bệnh cho ngươi.”
Nếu như trị không được, ta sẽ mãi mãi mãi cùng đồng hành với ngươi!”
“Cả đời, một đời một kiếp! Ở lại với ngươi”
“Ta nhất định không rời bỏ ngươi!”
“Ta biết hôm nay ngươi muốn giết ta, nhất định không phải do ý của ngươi…”
“Trong lòng của ngươi đừng nên có chút gì áy náy, ta không hề có chút giận hờn nào.”
“Ta chỉ là hoang mang, lo sợ có phải mình đã làm sai điều gì…”
“Ngươi không ăn không uống, ta sẽ cùng với ngươi, không ăn không uống cũng không động đậy…”
“Ngươi chịu đựng bao lâu, ta cũng sẽ chịu đựng như vậy.’’
“Ta thật sự không biết ngươi có thể nghe được bao nhiêu những điều ta nói.”
“Nhưng ta biết ngươi rất thông minh tài trí…”
“Ta thật không biết những câu ta vừa nói ngươi hiểu được hết không.”
“Ta chỉ muốn dùng hành động nói cho ngươi hiểu…”
“Ta chỉ muốn cùng với ngươi… sống cho đến già, cho đến ngày cuối đời của chúng ta.”
Nói xong.
Trên gò má Như Ý rơi xuống một giọt nước mắt, sau đó, cô men theo góc tường, ngồi xuống kế bên tiểu Bạch.
Tiểu Bạch vẫn nằm im tại góc tường…
Cô đến gần áp sát tiểu Bạch, tựa vô tường ngồi xuống…
Sẽ không nói chuyện nữa, một câu cũng không nói, chỉ ngồi như thế im lặng cùng với nó…
Thế giới ngoài kia, xôn xao, nhộn nhịp…
Chỉ có trong khách sạn nhỏ này, trong căn phòng nhỏ này…
Thời gian gần như lắng đọng.
Tiểu Bạch trầm ngâm, lặng im buồn bã, Như Ý im lặng kề bên cùng với nó…
Một người một thú, một chủ một tớ…
Hoàn toàn gạt bỏ hết những phồn hoa ồn ào náo nhiệt bên ngoài!
Chỉ là lẳng lặng, trông chờ lẫn nhau…
Như ý không ăn không uống, im lặng ở cùng với tiểu Bạch, hoàn toàn không biết đến chuyện gì đang xảy ra bên ngoài
Ngày thứ nhất.
Mộ Dung Tinh Thần đích thân tiếp quản Tịch Mịch Yên Vũ lâu, bắt đầu xử lý giải quyết hậu quả vụ tàn sát.
Tịch Mịch Yên Vũ lâu bao lâu nay rất kín tiếng, bảo mật luôn luôn rất tốt, lần này cũng không ngoại lệ.
Trong kinh thành rất ít người biết được vụ thảm sát ở Tịch Mịch Yên Vũ lâu.
Càng rất ít người biết được có một thủ lĩnh tàn ác thần bí đã cướp đi bảo vật quý hiếm nhất thiên hạ… hộp thần thứ hai.
Biết được sự việc này đều là những người có mặt trong buổi tối hôm đó, nhưng những người này đều không dám nói lộ ra ngoài, một mặt là vì sở mất sĩ diện, mặt khác là sợ đắc tội với Tịch Mịch Yên Vũ lâu…
Tuy rằng không còn Tứ Đại Mạt Khách, nhưng vẫn không một ai dám tùy tiện đắc tội với Tịch Mịch Yên Vũ lâu!
Nhất là lâu chủ thần bí, võ công cao cường, thâm bất khả trắc…
Một nghi vấn lớn nhất của những người có mặt ở đó, đó là Nghiêm Phi rốt cuộc là ai?
Họ cũng đều biết, nếu như đêm hôm đó tên tiểu tử Nghiêm Phi không xuất hiện, đánh bại Tứ Đại Mạc Khách…
Tất cả mọi người tại hiện trường đều sẽ mất mạng!
Lúc đó ngay trên lầu ba còn có một cao thủ, mặc dù thần bí, nhưng cao thủ đó chỉ là tự bảo vệ mình, cũng không xuất hiện, càng không cứu người, người đó sau khi đánh bại hai đại ma tướng thì biến mất không thấy bóng hình…
Đương nhiên sẽ không được mọi người xưng là anh hùng được.
Một kẻ không ra gì, không rõ thân phận lai lịch tiểu tử Nghiêm Phi, nhưng dựa vào sức lực của mình, xoay chuyển tình thế, cứu mọi người…
Nghiễm nhiên trở thành một đại anh hùng hào kiệt.
Không chỉ ngưỡng mộ võ công xuất thần nhập hóa, lại càng khâm phục nghĩa cử hào hiệp của hắn!
Mọi người đều sôi nổi bàn tán, nhưng không một ai biết Nghiêm Phi là ai, từ đâu đến.
Chỉ một người biết chuyện đó là Trác Lỗi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!