CHƯƠNG 140: LÀ MỘT NAM NHÂN
“Vậy ngươi còn muốn đuổi theo hay không?” Như Ý hỏi.
“Đuổi. Hắn cướp đi bảo vật của Tịch Mịch Yên Vũ lâu, sao có thể không đuổi? Nếu như không đuổi, thì phải theo giá bồi thường, nghe nói đấu giá được hai ngàn vạn lạng bạc! Tịch Mịch Yên Vũ lâu không bồi thường nổi nha!”
“Đến tột cùng là bảo vật gì mà giá trị nhiều tiền như vậy?”
“Ngươi không phải ở Tụ Bảo đại hội sao?”
“Kiện bảo vật thứ hai còn chưa có ra, ta liền cùng Trác công tử đi thủy lao tìm ngươi nha!”
“Ể Vậy ngươi thật sự là không có duyên phận, thế mà không có thấy món bảo vật kia.”
“Đến tột cùng là bảo vật gì?”
“Tạm thời đừng nói về nó, nhanh đuổi theo, nếu như trời sáng nhiều người càng khó đuổi bắt.”
Nói xong, Mộ Dung Tinh Thần tăng nhanh tốc độ, như sao băng xông bay ra ngoài.
Như Ý cũng không bị bỏ lại, từ đầu đến cuối đều dùy trì tốc độ với hắn… Nhưng đây đã là tám chín phần công lực của cô, vậy mà cũng chỉ có thể cùng hắn duy trì tốc độ?
Mộ Dung Tinh Thần này… Vừa rồi đánh lui Tứ đại mạc khách huyễn ảnh một chưởng, rất kinh thế hãi tục! Như Ý biết cho dù là mình tự tay động thủ, dùng mười phần công lực đánh ra một chưởng kia, cũng chỉ đạt tới hiểu quả như thế mà thôi. Mặc dù cô đối chưởng pháp cũng không phải là quá nghiên cứu, nhưng lấy công lực của cô, kỳ thật võ học thiên hạ võ đều đã là thông suốt!
Bầu trời đêm im lìm vắng vẻ…
Hai thân ảnh bay vọt với tốc độ cực nhanh giữa khu rừng, đất hoang…
Đuổi liên tục hai canh giờ, đã mất hoàn toàn tung ảnh của đối phương, Mộ Dung Tinh Thần mới dừng bước!
Như Ý cũng dừng lại theo.
Hai canh giờ này hai người đã chạy khoảng bốn, năm dặm gì đó. Ở đây đồng ruộng trong rừng rộng mênh mông, chỉ có một vài cái cây…
“Không đuổi kịp!”
Mộ Dung Tinh Thần bỗng nhiên thở dài.
Như Ý nói: “Chỉ có thể lấy thông tin từ Tứ đại mạc khách!”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Miệng Tứ đại mạc khách so với đao còn cứng hơn! Trở về đi, chỉ sợ chạy trở về trời đã sáng! Đuổi một đêm, đói bụng rồi!”
Như Ý mỉm cười: “Ta cũng đói bụng! Nếu không liền tìm thịt thú rừng xung quanh ăn, lót dạ một chút lại trở về?”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Lúc này bách thú đều đã sớm về tổ đi ngủ, nơi nào còn có thịt rừng?”
Như Ý thần bí cười nói: “Ta tự có biện pháp! Ngươi mang theo cây châm lửa không?”
Mộ Dung Tinh Thần gật đầu.
Như Ý nói: “Vậy ngươi đi nhóm lửa đi, ta đi một chút liền trở về!”
“Như thế cũng được.”
Mộ Dung Tinh Thần tìm một bãi đất trống sạch sẽ, nhặt ít củi khô, sau đó nhóm lửa, một lúc sau, lửa liền cháy lên.
“Ta đã trở về!”
Như Ý rất nhanh mang theo một túi đồ đến!
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Có cái gì trong áo khoác của ngươi?”
Như Ý cười nói: “Ngươi đoán xem?”
Mộ Dung Tinh Thần dùng cái mũi thở hổn hển, sau đó nghe được tiếng oác oác từ bên trong áo khoác truyền đến, kinh sợ nói: “Cóc?”
“Cái này gọi là con ếch!”
Như Ý cười một tiếng, đem một bọc con ếch ném tới bên cạnh đống lửa.
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Thứ này. . . Thứ này có thể ăn sao?”
Như Ý nói: “Ngươi bình thường ăn cái gì?”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Vây cá, tổ yến.”
Như Ý nói: “Ngươi đoán ta bình thường ăn cái gì?”
Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu.
Như Ý nói: “Ta bình thường ăn nhện, bọ cạp, rắn độc! A, đúng, còn có con rết! Kỳ thật con ếch này đã là cực phẩm mỹ vị!”
Mộ Dung Tinh Thần hơi có chút lúng túng nói: “Nếu như ta không biết ngươi là một cô nương, nói không chừng đã tưởng thật!”
Như Ý cười nhạt nói: “Làm một nam nhân, ngươi quá nhã nhặn ưu nhã! Vừa rồi một chưởng kia của ngươi, nội lực hung mãnh như vậy, kỳ thật ngươi hoàn toàn có thể sớm xuất thủ đánh lui Tứ đại mạc khách! Hiện tại cũng không cần đuổi nửa ngày không đuổi kịp địch nhân, còn chạy đến nơi hoang dã này ăn ếch?”
Mộ Dung Tinh Thần rất nghiêm túc nói: “Dù sao ta vẫn không ăn!”
“Tùy ngươi! Tự ta ăn càng ngon hơn!”
Như Ý cầm ra một con con ếch, hỏi: “Ngươi mang theo kiếm sao?”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Không có.”
Như Ý nói: “Đao đâu? Chủy thủ cũng được!”
Mộ Dung Tinh Thần trong ngực móc ra một thanh hắc kim chủy thủ, nói: “Đây là chùy thủ gia truyền của tổ tiên ta, mười phần sắc bén, ngươi muốn làm gì?”
Như Ý rất không khách khí cầm thanh chủy thủ, sau đó bắt đầu mổ ếch, lột da…
“Trời ạ! Ngươi… Ngươi thế mà dùng chùy thủ tổ truyền của ta giết con ếch?”
Mộ Dung Tinh Thần tức giận đến sắc mặt đại biến.
Như Ý hoàn toàn coi nhẹ hắn kháng nghị của hắn, giết xong một con con ếch, sau đó dùng chủy thủ xâu chuỗi lại, phát hiện chủy thủ quá ngắn.
“Chủy thủ trả lại cho ngươi. Lần sau bảo tổ tiên ngươi làm một thanh chùy thủ dài một chút. Nướng con ếch cũng quá ngắn đi!”
Nói xong, Như Ý từ bên hông của mình rút ra một thanh nhuyễn kiếm màu đỏ sâm mỏng như cánh ve, xâu mấy con ếch lại sau đó nướng tren lửa.
Mộ Dung Tinh Thần trợn mắt há mồm nói: “Ngươi… Ngươi vậy mà dùng bảo kiếm thiên hạ đệ nhất ‘Ám triều’ nướng… Nướng con ếch?”
Như Ý nói: “Bảo kiếm nướng ếch có gì kỳ quái? Lần sau ta sẽ dùng khẩu súng ngắn tự sáng tạo bắn một con thỏ cho ngươi xem.”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Cái gì mà khẩu súng ngắn?”
“Ân. Cái này sao…”
“Chính là sự tiến hóa của ‘Ám triều’ bảo kiếm sau một ngàn năm sau đi.”
Như Ý thực sự không cách nào giải thích cho hắn cái gì là laser, cái gì là súng ngắn.
“Oa!”
“Con ếch đã chín!”
“Thơm quá a!”
Như Ý có chút hưng phấn, cầm một con ếch đã được nướng chín lên, nhẹ cắn một miếng. “Oa! Thật sự là kinh ngạc, thịt thật mềm! Con ếch ở thế giới này so với thế giới kia của chúng ta ăn ngon hơn nhiều, chắc chắn là vì trong đất không có thuốc trừ sâu.”
Mộ Dung Tinh Thần nhìn một nữ tử ăn đồ ăn như vậy liền cảm thấy buồn nôn, giống như nuốt phải một con ruồi.
Như Ý lấy một chân của con ếch xuống, nói: “Phần ngươi một con!”
Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu.
Như Ý nói: “Đừng lề mề chậm chạp được không? Đừng tưởng rằng mình là người ưu nhã cao quý, xem thường con ếch nhỏ này, ngươi ăn rồi sẽ biết, thịt con ếch này khẳng định so với những món thịt ngươi đã ăn đều ngon hơn, đừng nói với ta ngươi là một đại nam nhân lại không dám ăn thịt ếch nha.”
“Ai nói không dám?”
Mộ Dung Tinh Thần cầm chân con ếch, nhét vào trong miêng, nhắm mắt lại…
Như Ý nhìn bộ dạng hắn như vậy, cười nói: “Cũng không thể cứ như vậy nuốt vào nha! Phải nhai chậm, nuốt chậm, mới có thể nhấm nháp ra hương vị của nó!”
Mộ Dung Tinh Thần do dự nhai nhai nuốt nuốt hai lần lần, phát hiện ra thịt ếch này rất ngon, non mịn, cũng không có gia vị gì nhưng lại có mùi thơm ngát.
“Hóa ra con ếch lại ngon như vậy.” Mộ Dung Tinh Thần cảm thấy rất ngon, cũng bớt căng thẳng!
Như Ý cười nói: “Ăn ngon sao? Ăn ngon cũng phải thịt thêm mới có ăn, đến lượt ngươi thịt, ta nướng. Đúng rồi, dùng thanh chủy thủ gia truyền kia của ngươi, rất sắc bén, giết ếch rất có tác dụng nha.”
“Nếu tổ tiên ta biết ta dùng thanh tuyệt thế chủy thủ này đến giết con ếch, khẳng định tức giận đến mức từ trong quan tài nhảy ra!” Mặc dù ngoài miệng nói có chút bất đắc dĩ, nhưng Mộ Dung Tinh Thần vẫn học theo cách làm của Như Ý để giết con ếch…
Hai người một bên ăn một bên nướng, rất là vui vẻ.
Mộ Dung Tinh Thần là một người rất thoải mái.
Lúc đầu thực sự ảm thấy ăn con ếch là việc khó tiếp nhận, nhưng khi đã nếm được hương vị thơm ngon của nó, hắn cũng ăn rất vui vẻ.
Như Ý hỏi: “Thịt ếch ngon không?”
Mộ Dung Tinh Thần cắn một miếng thịt to vào trong miệng, nhai nuốt, phát ra âm thanh lẫn lộn không rõ: “Được… Tốt… Ăn ngon. Ta chưa ăn thịt ếch bao giờ, không nghĩ tới nó lại ngon như vậy.”
Như Ý nói: “Lần sau có cơ hội cho ngươi nướng thịt chuột đồng, ăn càng ngon hơn!”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Ngươi nói thịt gì?”
Như Ý nói: “Chuột đồng. Chính là con chuột!”
“Phốc!”
Toàn bộ thịt trong miệng Mộ Dung Tinh Thần phun ra!
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là nữ nhân kiểu gì vậy”
“Con ếch!”
“Chuột…”
“Ngươi sao có thể ăn tất cả thứ đó?”
Mộ Dung Tinh Thần mặt buồn bực hỏi.
Như Ý ôm bụng cười nghiêng ngả nói: “”Ta… Ta đùa ngươi đây! Nghe nói thịt chuột đồng thực sự ăn rất ngon, nhưng ta cũng chưa từng ăn, con ếch còn có thể tiếp nhận, nhưng là chuột… Luôn cảm giác có chút không tiếp nhận được! Nhưng nếu Mộ Dung lâu chủ của chúng ta có hứng thú thử một lần, ta cũng không ngại liều mình bồi quân tử nha.”
“Đừng! Đừng! Ý tốt của ngươi ta xin nhận.”
Mộ Dung Tinh Thần lắc đầu liên tục.
Như Ý nói: “Ngươi bây giờ hẳn là nên nói cho ta biết rốt cuộc ngươi là ai đi.”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Tịch Mịch Yên Vũ lâu lâu chủ yêu nghiệt công tử. Hiện tại người khắp thiên hạ đều biết ta mới thật sự là lâu chủ! Tứ đại mạc khách một chiêu đánh cỏ động rắn thật đúng là cao minh, không chỉ cướp đi bảo vật, còn thành công khiến ta xuất hiện.”
Như Ý nói: “Ngươi đừng lừa ta! Ngươi còn muốn giả heo ăn thịt hổ? Người khác nhìn không ra, nhưng người không thể trốn qua mắt của ta, võ công của ngươi lợi hại như vậy, làm sao có thể là một lâu chủ ở quán rượu bình thường? Coi như Tịch Mịch Yên Vũ lâu thần bí, cũng chứa không nổi đại Bồ Tát như ngươi.”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Chỉ là ăn một con ếch của ngươi, còn phải trả giá đắt.”
Như Ý mỉm cười nói: “Ngươi ăn cũng đã ăn, cũng phải nhổ ra thứ gì đó rồi chứ hả?”
Mộ Dung Tinh Thần nói: “Được. Ngươi muốn biết cái gì?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Yêu nghiệt công tử! Chính xác là yêu nghiệt công tử.”
“Còn có thân phận nào khác?”
“Không có! Đây là thân phận duy nhất của ta!”
“Vậy tên ăn xin say rượu kia đâu?”
“Nhiều năm về trước ta được người khác nhờ vả làm một số việc, ta không muốn lấy thân phận yêu nghiệt công tử làm chuyện đó, cho nên mới thường xuyên ăn mặc thành tên ăn mày hoặc là tửu quỷ đi tìm người có thể nghe hiểu tiếng hát.”
“Nói như vậy, ngươi thật không biết chiếc nhẫn này có tác dụng gì?” Như Ý để lọ ra chiếc nhẫn trên ngón tay của mình.