Chương 394: Lấy Thân Báo Đáp
“Sao mà làm thế được?” Lệ lão phu nhân kiên quyết
nói: “Bà phải báo đáp cháu, đều nói ân cứu mạng,
phải lấy thân báo đáp, tiểu tiên nữ, cháu cảm thấy lầy
thân báo đáp thế nào?”
Gì mà lấy thân báo đáp?
Hạ Tịch Quán mở to mắt nhìn Lệ lão phu nhân trước mặt.
“Phụt” một tiếng, Từ Thiếu Nam đang gọt táo bỗng bật
cười: “Ngoại ơi, thành ngữ lấy thân báo đáp này
không phải dùng vậy đâu ạ, bà cũng không thể đem
bản thân mình này đi báo đáp con nhỏ xấu xí này.”
Lệ lão phu nhân lấy gối đập mạnh vào người Từ Thiếu
Nam, thô bạo răn dạy: “Cháu nói ai xấu, cháu xấu thì
đúng ấy, cháu xấu, cả nhà cháu ai cũng xấu!”
Từ Thiếu Nam khiếp sợ nhìn bà ngoại mình, toang rồi
toang rồi, anh ta quả thật là con nuôi nhặt về mài!
Ngay sau đó bên tai Từ Thiếu Nam vang lên giọng nói
vô cùng ân cần và tốt bụng của bà nội mình, hoàn
toàn khác với giọng điệu hung dữ với anh: “Tiểu tiên
nữ, cháu cứu bà, bà liền gả đứa cháu ngoại này cho
cháu, thế nào?”
Từ Thiếu Nam sững người, cái gì, cái gì, bà ngoại lấy
anh ta để báo đáp cho con nhỏ xấu xí này ấy hả?
“Ngoại, ngoại đang nói cái gì vậy, ngoại làm sao có thể
bán cháu được chứ?” Từ Thiếu Nam không phục phản đối.
Lệ lão phu nhân thậm chí không thèm nhìn Từ Thiếu
Nam, bà vỗ nhẹ vào bàn tay nhỏ bé của Hạ Tịch
Quán, cố gắng hết sức để quảng bá thằng cháu mình:
“Tiểu tiên nữ, cháu mau nhìn xem đứa cháu ngoại này
của bà, như thế nào, đẹp trai phải không, hơn nữa nó
rất có tiền, còn có quyền, địa vị. Đến giờ vẫn chưa có
vợ, cháu cưới nó đi, rồi dạy dỗ nó thật tối, sau này nó
đi chỉnh người bên ngoài, cháu thì chỉnh nó. Tiểu tiên
nữ, như vậy đi, nếu cháu đồng ý, bây giờ bà sẽ bảo
thằng cháu này quỳ xuống cầu hôn cháu, thế nào?
Lựa ngày không bằng thử ngày mà, hôm nay là ngày
rất tốt, đặc biệt thích hợp việc gả cưới!”
Tất cả mọi người trong phòng bệnh đều ngây người,
Hạ Tịch Quán cũng vậy, mọi người đều khiếp sợ nhìn
Lệ lão phu nhân giống như mấy người rao hàng
chuyên nghiệp, rao bán cháu ngoại mình, cuối cùng
còn hận không đưa đến hồi kết “đưa vào động phòng”.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng lên tiếng: “Lão phu nhân,
cám ơn lòng tốt của bà, nhưng cháu trai của bà, cháu
thật sự không trèo cao nồi.”
Đôi mắt đào hoa của Từ Thiếu Nam nhìn Hạ Tịch
Quán một cái, cuối cùng cô cũng có chút biết thân biết phận.
Song, nghe được lời từ chối của cô, trong lòng Từ
Thiếu Nam có chút khó chịu, anh ta chưa bao giờ bị
phụ nữ từ chối.
“Tiểu tiên nữ, cháu sao mà với cao không nỗi chứ,
BỘ.
“Lão phu nhân.” Hạ Tịch Quán nhanh chóng ngắt lời
bà, cô nhẹ giọng nói nhỏ: “Cháu đã có người thích rồi,