Chương 347: Sống Sót Sau Tai Nạn
Không biết Hạ Tịch Quán đến từ lúc nào, lúc này cô
đang ở trong phòng nghỉ của anh.
Con ngươi của Lục Hàn Đình hơi co lại, sau đó đôi
mắt sâu thẳm không vui quét qua đám người: “Nhìn
cái gì, về lấy nước ớt rửa mắt cho tôi!”
Mọi người: “…”
Chuyện gì thế, chúng tôi thực sự không nhìn thấy gì
cả, huhu, vì sao lại muốn bắt nạt chúng tôi?
Lúc này Lục Hàn Đình đứng dậy, vững vàng đi tới cửa
phòng nghỉ, thân hình cao thẳng nhanh chóng chắn
bóng dáng mảnh mai của cô gái trong vòng tay mình,
anh cụp mắt xuống thấp giọng hỏi: “Sao em lại đến
đây?”
Hạ Tịch Quán đã đi tắm rồi, mái tóc đen tuyền tuy đã
khô nhưng còn vương chút sương ẩm, còn vô cùng
thơm, cô mặc áo sơ mi đen của anh, áo sơ mi rộng
thùng thình dài đến đầu gối, mặc dù giống như đứa trẻ
nhỏ mặc trộm quần áo người lớn, nhưng lại tôn lên
dáng người lả lướt của cô gái.
Hạ Tịch Quán ngắng khuôn mặt xinh đẹp nhìn anh,
ngượng ngùng chớp hàng mi tựa cánh bướm, nhỏ
giọng giải thích: “Anh đang họp thì em đến, quầy lễ
tân của anh đưa em vào, em có làm phiền anh không?
Lúc nãy em hình như nghe được giọng anh nên mới
mỏ cửa, không nghĩ trễ thế này anh còn đang họp…
ưml”
Hạ Tịch Quán giật mình, giọng nói nghẹn lại trong cổ
họng, bởi vì Lục Hàn Đình đặt bàn tay to lên năm cửa,
cúi đầu hôn lên đôi môi ng đỏ của cô.
Môi của hai người chạm vào nhau một chút liền rời đi,
Lục Hàn Đình nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo
sáng ngời của cô, thấp giọng cười nói: “Không phiền,
anh vẫn đang nhớ về em.”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông đặc biệt có từ
tính quyền rũ người khác, gần như có thể khiến lỗ tai
người ta mang thai. Hạ Tịch Quán nhìn khuôn mặt
tuấn tú của anh kề sát, người đàn ông vừa bước ra
khỏi bàn họp, một thân tỏa ra hơi thở ưu tú khiến
người ta mặt đỏ tai hồng.
Hạ Tịch Quán nhanh chóng dùng tay che đôi môi nhỏ
nhắn được anh hôn, mặt đỏ bừng chạy vào trong.
Lục Hàn Đình nhìn theo bóng lưng xinh đẹp của cô,
đôi mắt híp lại nhếch lên, tràn ra gió êm tình dịu sung
sướng của người đàn ông thành thục.
Những người trên bàn họp còn lại ngây người nhìn,
xong rồi xong rồi, lần này bọn họ thật sự thấy được,
người bên trong chính là phu nhân, giám đốc hình
như còn cúi lưng hôn phu nhân một cái, phu nhân
chạy thoát, khoảng cách xa như vậy mà bọn họ còn
có thể ngửi được mùi hương yêu đương ngọt ngào
tràn ngập trong không khí, mà nói thô ra là mùi cơm
chó.
Bọn họ cố ý không muốn nhìn, nhưng muốn trách thì
phải trách giám đốc không biết tiết ché, liền hôn trước
mặt bọn họ, ừm, chính là vậy đó!
Nghiêm Kiên mỉm cười, bởi vì anh ta biết giám đốc
của mình từ mây mù chuyển thành quang đãng, phu
nhân đến, giám đốc của anh liền từ một con quái thú
to lớn có thể ăn thịt người thành một con sói nhỏ nghe
lời.
“Giám đốc, cuộc họp tài vụ này… anh có muốn tiếp
tục không?” Nghiêm Kiên ho khan một tiếng, không
thể không không thể không lên tiếng xin chỉ thị.
Lục Hàn Đình xoay người một tay đút vào túi quần:
“Tan họp, tất cả trở về đi.”
Mọi người vội vàng thu dọn hồ sơ rồi nhanh chóng
biến mắt khỏi văn phòng này, khi ở bên ngoài bọn họ
mới dám thở phào nhẹ nhõm, vui vẻ xoay quanh một
chỗ, cảm giác sống sót sau tai nạn này thật sự quá
đã.