Chương 240: Hạ Nghiên Nghiên Quỳ Xuống Hạ Nghiên Nghiên nhìn Hạ Tịch Quán đứng phía trước, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng lộ ra mấy phần đau khổ phiền muộn: “Quán Quán, đây đều là lỗi của chị, hiện tại chị xin lỗi em, lần này em có thể tha thứ cho chị không, có chuyện gì thì nhắm về chị, đừng giận cá chém thót lên gia đình bạn bè chị, càng đừng nên tổn thương bọn họ được không?” Hạ Tịch Quán thật sự không ngờ Hạ Nghiên Nghiên lần đầu tiên xuất hiện sẽ tái nhợt đến đáng thương như thế này: “Hạ Nghiên Nghiên, vậy bây giờ cô đang chơi trò khổ nhục ké, giả làm nạn nhân vô tội sao?” Hạ Nghiên Nghiên bước lên phía trước hai bước, lông mi chớp chớp, nước mắt rơi xuống: “Quán Quán, chị thật sự… thật sự không biết mình đã làm gì sai, em có thể nói cho chị biết chị đã làm sai cái gì không?” “Tôi và Lục tổng là người quen cũ, mọi người đều biết Lục tổng từng vung 120 triệu giúp Hạ thị vượt qua cửa ải khó khăn, anh ấy tuấn tú nhiều tiền quyến rũ, chị thừa nhận chị đã ái mộ anh ấy sâu đậm, nhưng tụi chị tuân thủ nghiêm ngặt lễ quân tử, từ nhỏ chị chịu sự giáo dục của Thục Viện cũng đủ để chị biết dè dặt và tự ái, ngay cả tay tụi chị cũng chưa từng chạm qua, nên chị cũng không thấy thích một người cũng trở thành một loại tội lỗi.” “Bây giờ cả mạng xã hội cười nhạo chị đa tình, mấy người trên mạng đó cũng biết trước đó chị không biết em gả thay cho Lục tổng, trở thành Lục phu nhân, nhưng… nhưng chị nào hay biết gì, em cũng biết điều đó mà.” “Quán Quán, sao trước đó em không nói cho chị biết em là Lục phu nhân, để chị từ bỏ đi ý niệm, bố tổ chức tiệc sinh nhật cho chúng ta, cái đêm hoa đăng đốt sáng cả Hải Thành ấy huyên náo ai cũng biết, em để mặc chị tràn ngập hy vọng, vô tình đứng trong góc cười nhạo chị là đứa ngốc Sỉ tình, sau đó… sau đó em mới đâm chị một nhát trí mạng, khắp thành phố chỉ trỏ bàn tán chị, làm chị rơi vào tình cảnh lúng túng, chật vật, em… hận chị đến vậy sao?” Hạ Nghiên Nghiên vừa khóc vừa than thở, nghẹn ngào máy lần, khuôn mặt nhòe đi vì nước mắt, đôi vai run rấy, vẻ ngoài tội nghiệp này ngay lập tức chiếm được mọi thiện cảm.
Quần chúng đang ăn dưa cũng xì xào bàn tán, “Thật ra thì Nghiên Nghiên cũng rất đáng thương.” “Đúng vậy, ai mà không yêu Lục tổng chứ, Hạ Tịch Quán biết rằng Nghiên Nghiên thích Lục tổng nhưng không nói ra sự thật. Thay vào đó, lại trong tiệc sinh nhật của mình bày ra một vở kịch, bây giờ nghĩ lại thủ đoạn này… thật đúng là độc ác! Song Song suýt chết vì tức giận, trước đây cô thật sự đánh giá thắp Hạ Nghiên Nghiên, sao cô không biết kỹ năng diễn xuất của cô ta tốt như vậy, thế này thì giành được cả giải ảnh hậu, Oscar luôn đó.
đọc full đỉnh cấp rể quý tại truyen2.one