Chương 2104:
“Anh liền cái gì?” Diệp Linh không phục đốp lại, cô cảm giác mình là đúng đàn gãy tai trâu, cô hào hứng chạy về phòng tìm vài món xa xỉ ở trước mặt anh khoe khoang, anh thậm chí chẳng buồn nhìn qua, cô như một đứa ngốc buồn cười vậy.
Nhìn đôi mắt đen lúng liếng kia trợn mắt nhìn mình, có hơi tức giận, Cố Dạ Cần nhất thời bó tay, anh chỉ có thể nói trong lòng – anh phải để đống Prada còn có Chanel này trực tiêp biên mât mới được!
“Chân lạnh không?” Cố Dạ Cần nhìn chân cô.
Diệp Linh cởi giày cao gót, lộ ra một đôi chân ngọc nhỏ, thấy con mắt anh nhìn qua đây, đôi chân nhỏ của cô liền đáng yêu cuộn tròn đứng lên, còn muốn giấu về phía sau, dù sao ở trước mặt đàn ông lộ chân vẫn có chút xấu hổ.
“Đi giày của tôi.” Cố Dạ Cần cởi đôi dép màu xanh nhạt trên chân cho cô.
Đi… giày của anh…
“Tôi không muốn.” Diệp Linh cự tuyệt.
Cố Dạ Cần ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài năm mặt cá chân mảnh khảnh của cô, sau đó dùng lòng bàn tay nâng bàn chân cô lên, tự tay mang dép cho cô.
Xúc cảm khô ấm của lòng bàn tay anh truyền tới trên da thịt Diệp Linh, nơi đó dường như xông lên một luồng điện, trực tiếp đánh tới trái tim Diệp Linh, hàng mi như lông vũ của Diệp Linh run lên, trong đầu liền hiện ra môt hình ảnh.
Đó là ở trong một ngôi biệt thự, nơi huyền quan bật ngọn đèn vàng mờ, cũng là người người đàn ông trước mắt này, anh cũng ngồi xổm người như vậy, tự tay mang giày cho cô.
Diệp Linh đột nhiên có chút giật mình mù mịt.
Cố Dạ Cẩn đặt chân của cô vào dép của mình xong, sau đó dắt tay cô, dẫn cô đi đến bàn cơm: “Ăn cơm tối.”
Dép của anh rất lớn, Diệp Linh có cảm giác như lén mang dép của người lớn vậy, cô liếc mắt nhìn anh, dép của anh cho cô rồi, hiện tại anh giẫãm chân trần ở trên thảm…
Trái tim Diệp Linh đau, đau một cách ấm áp.
Ăn xong cơm tối, Cố Dạ Cần đang dọn dẹp chén đũa, anh nhìn về phía Diệp Linh: “Tối hôm nay tôi ngủ ở chỗ em nhé.”
Diệp Linh ăn no, tay còn đặt trên cái bụng nhỏ được Cố Dạ Cần nuôi tròn trịn, cả người lười biếng, bây giờ nghe anh đột nhiên nói như vậy, cô trực tiếp khựng lại, trợn tròn mắt, có cần phải…
đột ngột như thế không?
“Vi… vì sao?” Cô chớp hai mắt.
“Bởi vì… tôi bây giờ không có chỗ ở, cần em cho ở nhờ, nếu như em không chứa chấp tôi, tôi sẽ ngủ… ở đường lớn đó.” Cố Dạ Cần nghiêm túc nói dối.
Phía ngoài lúc này đã giăng banner – Cố tổng, hoan nghênh đến, mời tới khách sạn của chúng tôi, cảm ơn!
Diệp Linh lập tức nhớ tới anh đã từng dừng xe ở ngoài cửa nhà cô một đêm, thì ra… anh không có chỗ ở, chỉ có thể ngủ trên xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!