Chương 1115:
Hạ Tịch Quán không có chút nào hy vọng Lục Hàn Đình đi cùng, cô rất muồn vứt bỏ tên âm hồn bắt tán này!
Lục Hàn Đình gật đầu một cái: “Hôm nay vừa lúc tôi rảnh rỗi, vậy cùng qua xem một chút đi, Cửu Lăng vương, Lan Lâu công chúa, hai người không để ý chứ?”
Để ýI Vô cùng để ý!
*Đương nhiên không đề ý.”
Hạ Tịch Quán nghe Thượng Quan Húc bên cạnh nói một câu như vậy, cô: “…”
Lục Hàn Đình lại nhìn sang gương mặt đang nhăn nhó vừa thu lại tức thì của Hạ Tịch Quán: “Lan Lâu công chúa, cô hình như không chào đón tôi thì phải.”
*.. Làm sao có chuyện đó được, Lục tổng đồng hành, tôi rất vui là đằng khác.” Hạ Tịch Quán nở một nụ cười vô cùng vô cùng xán lạn.
Bồn người cùng đi đến bờ biển.
Vân Hải là bãi biển đẹp nhất của Hoa Tây Châu, không bơ: biển nào sánh bằng, máy năm trước nơi đây còn chưa được mở rộng, sau này có một thương gia rất giàu có đến, anh ta bỏ ra rất nhiều tiền để trực tiếp mua lại vùng biển này và phát triển nó. Tương truyền cảnh sắc nơi này và trời xanh mây trăng nơi chân trời hợp thành một mảnh, đẹp đến nao lòng, cho nên có tên là “Vân Hải”.
Bốn người đều thân phận hiển hách, cho nên ông chủ Triệu tổng của làng du lịch “Vân Hải” vội vã nghênh đón đi ra: “Cửu Lăng vương, Lục tổng, Lan Lâu công chúa, Mật Nhi công chúa, hoan nghênh các vị đại giá quang lâm.”
Thượng Quan Húc nói: “Triệu tổng, không cần khách khí.”
Triệu tổng cười nói: “Tôi đã chuẩn bị xong phòng tổng thống cho các vị, mọi người đi vào nghỉ ngơi trước, nhà hàng đã vì các vị chuẩn bị thức ăn ngon, sau khi ăn xong chúng ta sẽ chụp ảnh cưới.”
Hai mắt Thượng Quan Mật Nhi sáng ngời: “Triệu tổng, nghe nói chỗ các ông có một gian phòng tổng thống độc nhất, phong cảnh bên trong cực kỳ đẹp, chúng tôi là ở phòng tổng thống kia sao?”
“Cái này…” Triệu tổng khó xử nói: “Thật ngại quá Mật Nhi công chúa, căn phòng tổng thống độc nhất này không mở cho bên ngoài, đây là phòng riêng cho boss lớn chúng tôi.”
“Boss lớn?” Thượng Quan Húc lộ ra vài phần hiếu kỳ: “Chính là thương nhân mua lại vùng Vân Hải này?”
“Boss lớn này vừa khiêm tốn vừa thần bí, nghe nói vẫn chưa người nào gặp được anh ta, Triệu tổng, boss lớn này là ai thế?” Thượng Quan Mật Nhi cũng tò mò hỏi.
Hạ Tịch Quán là có thể hiểu, vương thất công chúa như Thượng Quan Húc và Thượng Quan Mật Nhi đều đặc biệt cảm thấy hứng thú với kẻ có tiền, chỉ tiêu vương cung rất lớn, rất cần tài lực chống đỡ, cổ đại thì có Thảm Vạn Tam(*), phú khả địch quốc.
(‘) Thẩm Vạn Tam là một doanh nhân vào đầu triều đại nhà Minh, rất giàu có.
Triệu tổng nhanh chóng lắc đầu nói: “Nói ra thật xấu hỏ, đến nay tôi cũng chưa gặp qua boss lớn.”
Ngay cả Triệu tổng cũng không gặp được boss lớn, mọi người càng hiều kỳ hơn.
Thượng Quan Húc nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, chúng ta vào thôi.”
“Dạ.” Hạ Tịch Quán gật đầu.
Triệu tổng nhanh chóng nghe được âm thanh thanh lệ như: tiếng trời của Hạ Tịch Quán, ông ta to gan ngắng đầu, khi thấy khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc đầy tiên khí của Hạ Tịch Quán, ông ta chấn động, rõ ràng đã bị tuyệt sắc dung nhan của Hạ Tịch Quán làm kinh hãi.
Đều nói dung mạo Lan Lâu công chúa khuynh thành, đây là lần đầu tiên Triệu tổng gặp Hạ Tịch Quán, ông chưa từng gặp được cô gái nào xinh đẹp như Hạ Tịch Quán.
Hai mắt của ông ta chăm chú dán vào Hạ Tịch Quán, luyến tiếc dời đi.
Lúc này Triệu tổng cảm giác được ánh mắt đạo lạnh lẽo âm u rơi trên người ông ta, ông ta ngẳắng đầu, lập tức chạm phải đôi mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình.
Hiện tại Lục Hàn Đình sâu kín nhìn ông ta, ánh mắt kia khiến người ta sởn cả da gà.
Da đầu Triệu tổng tê rần, tự dưng cảm thấy một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt lên, ông ta cũng không dám đắc tội vị đệ nhát tài phiệt toàn cầu Lục Hàn Đình này.
“Lục tổng, ha ha.” Triệu tổng cười nịnh.
Lục Hàn Đình liếc Triệu tổng, sau đó nhắc chân dài rời đi.
Thượng Quan Mật Nhi đứng cạnh thu hết màn này vào mắt, xem ra vị Triệu tổng này là coi trọng Hạ Tịch Quán rồi, thú vị đây, Thượng Quan Mật Nhi quỷ dị câu môi, theo sát tiền vào.
Trong phòng ăn.
Hạ Tịch Quán và Thượng Quan húc ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, bồi bàn đưa hai phần beefsteak lên.
“Quán Quán, em muốn uống cái gì?” Thượng Quan Húc ga lăng hỏi.
Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút: “Em muốn uống đồ nóng, trà sữa đi!”
“Được”