Chương 864: Hạ Tịch Quán Là Của Lục Hàn Đình
Hạ Tịch Quán ngượng ngùng quơ quơ tay: “Bye bye thầy.”
Hạ Tịch Quán đi thật.
Viện sĩ Khâu chép chép miệng, nam sắc nhỡ quốc(*) mà!
(‘)Quốc ở đây là đất nước, ý toàn câu là chỉ sắc đẹp của người đàn ông làm cô gái bỏ lỡ công việc.
Lục Hàn Đình dẫm Hạ Tịch Quán ra đại sảnh diễn đàn học thuật, anh choàng chiếc áo khoác ngoài vàng nhạt lên bờ vai oánh nhuận của Hạ Tịch Quán.
Hạ Tịch Quán nói: “Em tự mang được mài!”
“Đừng nhúc nhích.” Lục Hàn Đình đột nhiên lôi khoác ngoài áo kéo cô về phí trước, lúc cô ngã tới anh cúi đầu, dùng sức hôn lên đôi môi củ ấu đỏ bừng của cô.
Hiện tại cơ thể mềm mại của Hạ Tịch Quán đều được bọc trong chiếc áo khoác lớn, khuôn mặt nhỏ bị ép ngẳng lên, hàng mi nhỏ dài của cô khẽ run, “Anh, làm cái gì thế hả?”
Lục Hàn Đình đè thấp giọng lộ ra vẻ cuốn hút chết người, thì thầm với cô: “Ban nãy đã muốn hôn em, đừng nhúc nhích, đứng yên anh hôn một lúc đã.”
Anh hôn sâu hơn.
Hạ Tịch Quán không ngờ anh vừa đến đại sảnh bên ngoài đã hôn cô, hiện tại bàn tay to giữ lại sau gáy của cô, vững vàng nắm cô trong tay mình, để anh hôn, ngón tay mảnh khảnh của Hạ Tịch Quán cuộn lại, chịu thua trong sự bá đạo cường thế của anh.
Lúc này Lục Hàn Đình chậm rãi buông lỏng cô ra, nhưng chóp mũi vẫn còn cọ cọ lên gương mặt non mềm của cô, hô hấp hai người quấn quanh: “Quán Quán, muốn xác định một chút, em bây giờ là của anh, đúng không?”
Khuôn mặt tuyệt sắc Hạ Tịch Quán gọn lên hai vệt đỏ ửng, cô gật đầu thật nhanh: “Dạ, em là của anh, Hạ Tịch Quán là của Lục Hàn Đình.”
Lục Hàn Đình nhanh chóng nhắm mắt, hầu kết nam tính khẽ cuộn: “Anh cũng là của em, Lục Hàn Đình là của Hạ Tịch Quán.”
Hạ Tịch Quán cong đôi môi đỏ mọng, toát ra ý cười ngọt ngào.
“Cô bạn gái nhỏ của anh, tối nay có rảnh không? Anh muốn mời em cùng ăn bữa cơm dưới ánh nến.” Lục Hàn Đình mời cô.
Hạ Tịch Quán đột nhiên nhớ tới một việc, nhanh chóng từ chối: “Tối nay không được, em đồng ý với bà nội phải về sớm tập thể dục với bà rồi.”
Lục Hàn Đình buông lỏng cô ra, trong lòng là có chút mất hứng và ghen tuông, cô ban ngày học y, buổi tối bồi bà nội, cũng chẳng có thì giời sủng hạnh anh.
Lục Hàn Đình vươn cánh tay tráng kiện ôm cô vào trong ngực mình, anh cảm thấy có vài phúc lợi phải tranh thủ cho mình, đứa trẻ biết khóc thì mới có sữa uống: “Anh cũng cần em tập thể dục với anh, tối anh đến phòng em tìm em.”
“cm Hạ Tịch Quán: “Anh nằm mơ đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!