Chương 407: Lục Tiên Sinh, Là Anh Sao?
Tại sao lại như vậy?
Sao mắt cô lại nhìn không thấy nữa?
Cô cũng chưa nói với anh.
Lễ nào là vì độc hoa?
Lục Hàn Đình sững người tại chỗ, đôi mắt sâu thẳm
như tích tụ cuồng phong bạo vũ, khiến người ta không
dám nhìn vào mắt anh.
“Cô bé, mắt cháu không thấy thì làm sao về nhà được,
có gọi điện báo người nhà đến đón chưa?” Bác gái tốt bụng hỏi.
Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng gật đầu: “Dạ, cháu gọi cho
chồng cháu rồi, lát nữa anh ấy sẽ đến đón cháu, bác
gái, cháu cảm ơn bác ạ, bác bận việc của bác đi, cháu
cũng về nhà.”
Bác gái không ngờ Hạ Tịch Quán đã kết hôn rồi: “Cô
gái nhỏ, vậy cháu ở đây đợi chồng đến nhé, trước mặt
là đèn đỏ, đừng chạy loạn.”
Nói xong bác gái quay lưng bỏ đi.
Hạ Tịch Quán nhìn theo hướng bác ấy rời đi, mặc dù
không nhìn thấy gì, nhưng một lúc sau, cô xoay người
bước về phía trước.
“Đèn xanh rồi, đi mau thôi.”
Không biết là ai thúc giục, Hạ Tịch Quán đi theo mọi
người qua đường.
Lục Hàn Đình đi theo phía sau cô, cách cô vài bước,
trong mấy bước này, anh đã dùng sự kiềm chế lớn
nhất trong đời, lần nữa cảnh cáo chính mình, không
được bước tới, chỉ đi theo sau cô.
Anh không thể tưởng tượng được một người mù sẽ
nghĩ gì, rốt cuộc trong lòng cô sợ hãi khủng hoảng đến
bao nhiêu, anh ở phía sau nhìn cô, vì cô không biết
được đèn xanh còn mấy giây nên đi rất nhanh, nhưng
lại sợ té, bước chân cô cũng lộ vẻ dè dặt. Trước kia
cô không thế này, đôi mắt cô rất đẹp, bên trong phát ra
ánh sáng, lúc nhìn anh sẽ hoạt bát sống động, như
muốn nói cho anh biết, người yêu bé nhỏ của anh đến rồi.
Đôi mắt dài hẹp của Lục Hàn Đình nhuộm đỏ màu
máu, bàn tay to xuôi bên người cũng năm chặt thành quyền.
Anh rất muốn tiến lên ôm cô.
Nhưng, anh không thẻ.
Bây giờ anh không làm gì cả, chính là tốt nhất cho cô.
Nhìn thấy con đường sắp kết thúc, Hạ Tịch Quán
trước mặt anh đột nhiên chậm rãi dừng bước, cô quay người lại.
Lục Hàn Đình không ngờ cô sẽ đột ngột quay lại, anh sững người.
Đôi mắt Hạ Tịch Quán không có tiêu cự, nhưng lại
chính xác rơi về hướng anh, đôi môi đỏ mọng nhếch
lên, đồng tử trống rỗng bỗng trở nên rạng rỡ: “Lục tiên
sinh, là anh sao?”
Vào lúc đó, Lục Hàn Đình gần như nghĩ cô thấy được anh.
“Lục tiên sinh, em giống như… nghe được tiếng bước
chân của anh, anh luôn đi theo em, luôn ở phía sau
em, anh đến rồi đúng không, là anh sao?”
Trái tim Lục Hàn Đình chợt dâng lên một cơn đau, cả
đời anh chưa từng nghĩ tới sau này sẽ gặp một cô gái
mềm yếu như thé, lại khoan vào tim anh đau đến tâm
khảm đến vậy.
Lúc này đèn đỏ đã sáng, nhưng ngã tư đông đúc
không có xe chạy, mọi người ló đầu ra khỏi xe nhìn đôi
nam nữ đang đứng trên vạch qua đường.
“Chết tiệt, nhìn đi, hình như đó là Lục tổng.”
“Thật đó, là Lục tổng và Lục phu nhân!”