Chương 317: Lão Phu Nhân Tỉnh Lại
Cô về sau sẽ không bao giờ có thai, vì vậy không cần
phải dùng thuốc này.
Có Dạ Cần ngắng đầu lên nhìn cô, nhưng cô lại nhanh
chân rút về, rồi đứng dậy: “Anh cứ từ từ thưởng thức
bữa tối một mình đi, tôi về trước.”
“Linh Linh!” Cố Dạ Cẩn nắm lấy cô, ánh mắt dò hỏi
của anh rơi vào khuôn mặt nhỏ bé tái nhợt của cô, cố
gắng nhìn xuyên thấu cô hệt như tia X: “Em bị sao vậy?
“Tôi bị sao vậy? Chính anh đã làm ra chuyện tốt gì
anh còn không rõ tôi bị làm sao à?”
Diệp Linh khôi phục vẻ lười biếng đáng yêu thường
ngày, cô đưa tay vén tóc trên má lên: “Cùng anh lên
giường quả nhiên là trải nghiệm tệ nhất có một không
hai đấy, lần này cũng không ngoại lệ, một chút cũng
không hè thoải mái, Cố thiếu, anh mau ra ngoài tìm
mắy người phụ nữ rèn luyện thêm đi, tôi chờ mong cái
ngày mà anh ở trên giường chỉnh phục được tôi.”
Diệp Linh nói xong liền xoay người rời đi.
Khuôn mặt đẹp trai của Cố Dạ Cần tái nhợt đến khó
coi, đôi môi mỏng mím lại thành một đường vòng cung
trắng bệch, đàn ông không thể bị nghi ngờ về năng
lực được, cô vậy mà cứ lấy điểm này khiêu khích anh.
Diệp Linh đang hướng đến cổng thì một chiếc tủ mà
cô đi ngang qua bất ngờ rung chuyển vài lần, đập
thẳng vào người cô.
“Linh Linhl”
Cố Dạ Cần từ phía sau ôm cô, khi chiếc tủ đập mạnh
vào người anh, anh dùng bàn tay to ôm lấy sau đầu cô
và ấn cô vào lòng.
Diệp Linh nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn
có tiếng rên trầm khàn của người đàn ông. Tất cả
chuyện này xảy ra quá đột ngột, cô phải mắt vài giây
để hoàn hồn. Khi nhìn lên, cô thấy trên trán của Có Dạ
Cần chảy xuống hai dòng máu tươi.
Vừa rồi cái tủ sắp sửa đập trúng người cô, trong
khoảnh khắc chỉ mành treo chuông ấy Cố Dạ Cần lao
đến bảo vệ cô trong lòng mình, chiếc tủ đập thẳng vào
đầu anh.
Anh bị thương, giờ đang chảy máu.
Cố Dạ Cần sắc mặt tái nhọt, anh đưa tay đỡ trán, sau
đó dùng hai bàn tay to đè lên đôi vai mềm mại của cô,
cần thận quan sát cô: “Để anh xem, có bị thương
không?”
Anh đang chảy máu, nhưng phản ứng đầu tiên của
anh là kiểm tra xem cô có bị thương hay không, hàng
mi tựa cánh lông quạt của Diệp Linh khẽ run, nhìn anh
không lên tiếng.
“Có phải bị dọa sợ rồi không, anh không sao, không
phải sợ.” Đáy mắt Có Dạ Cần tràn ra vài phần cưng
chiều mềm mại, anh còn xoa xoa đầu cô.
Diệp Linh vươn tay đầy anh ra: “Tìm bác sĩ xử lý cho
anh đi, tôi rất cảm ơn anh lúc nãy cứu tôi, nhưng
chừng này cũng không đủ tôi ở lại một đêm với anh
đâu, phí qua đêm của tôi đắt lắm. Cố thiếu, giờ đã
khuya rồi, tôi về đây.”
Diệp Linh lạnh lùng xoay người lại, rất nhanh đã rời
khỏi biệt thự.
Cố Dạ Cần sững người tại chỗ, anh nhìn cô gái lên
chiếc Ferrari của anh, chiếc xe sang trọng phóng đi,
cô từ đầu đến cuối không nhìn lại, chỉ để lại cho anh
một bóng dáng dứt khoát đã biến mắt.
Đôi bàn tay to lớn nhuốm máu của Cố Dạ Cần từ từ
nắm chặt lại thành năm đấm, chưa bao giờ anh hiểu
rõ được rằng từ hai năm trước cô đã rời đi rồi, cô
không thích anh nữa, mà anh vẫn cứ đứng tại chỗ.
Hạ Nghiên Nghiên bây giờ đang sứt đầu mẻ trán, bởi
vì văn kiện của luật sư đã đến tay cô ta, yêu cầu cô ta