Chương 2352:
Lúc này hai ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô, ép cô ngâng đâu, trên đỉnh đâu vang lên tiêng cười nhẹ trêu tức của người đàn ông: “Em nói xem anh làm cái gì? Không phải nhớ anh à, anh cũng đã về rồi, em lại muốn đi đâu? Để cho anh ngắm chút nào.”
Anh nắm khuôn mặt nhỏ của cô nhìn thật kỹ thêm vài lần, người đàn ông này đùa cô, rất ngả ngớn.
Hà Băng tuy đã là người phụ nữ của anh rồi, chuyện thân mật hơn cũng đã làm rồi, thế nhưng dù sao cô vẫn còn ngây ngô, trừ anh ra chưa từng chạm qua bất cứ người đàn ông nào, anh vừa trêu như thế, khuôn mặt nhỏ cô liền đỏ bừng, chỉ muốn đầy anh ra.
Diệp Minh không nhúc nhích, nhìn cô cựa quậy trong ngực, nơi chóp mũi đều là hương thơm ngát tỏa ra từ người cô, trước đây anh chưa hề biết phụ nữ có thể thơm như vậy.
Bàn tay có lực bóp chặt vòng eo nhỏ của cô, anh nhẹ nhàng nhắc lên, trực tiếp xách cô tới trong góc tường.
Bờ lưng nhỏ mềm đè trên vách tường, Hà Băng vừa định động, thế nhưng lúc này“ bốp” một tiếng, Diệp Minh chống một bàn tay bên người cô, triệt để ngăn chặn cô.
“Sao vậy, xấu hỗ đến thế à2”
Giọng nói trầm thấp hơi lộ ra khàn khàn vang vọng bên tai Hà Băng, khiến hai chân Hà Băng mềm nhũn.
Tim đập rộn lên, cô ươn ướt nhìn anh.
Trong căn biệt thự rộng lớn như vậy, anh đè cô ở trong góc tường, trong góc nhỏ chật hẹp như đâu đâu cũng là mùi vị nam tính khô nóng sạch sẻ của người đàn ông, đây chính là thế giới mà cô mong muốn.
“Tối hôm qua vì sao không nghe điện thoại anh?” Anh thấp giọng hỏi.
Hà Băng động cánh môi, nói dối: “Đang ngủ, không nghe thấy.”
“Đéo tin!” Anh nói tục.
Hàng mi Hà Băng run lên: “Diệp Minh, không cho phép nói tục!”
Bàn tay thô to của Diệp Minh bắm eo thon của cô một cái, eo cô quá mêm, chỉ cần anh nhẹ nhàng bắm liền như thể sẽ gãy ngay, anh lại bóp vài cái.
Hà Băng chung quanh tránh: “Diệp Minh, ngứa.”
Ánh mắt Diệp Minh càng sâu: “Biết em ngứa rồi.”
Tên lưu manh này!
“Không chịu nghe lời, cứ khăng khăng anh náo qua đây cùng em, em không phải ngứa thì là cái gì?” Anh nắm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô.
Anh còn mặc đồng phục trong tù kia, chỉ là bên ngoài áo ba lỗ đen lại phủ thêm chiêc áo sơmi xám lạnh, áo sơmi không sơ vin, hiện rõ dáng người cao mạnh mẽ, là kiểu phụ nữ nhìn đều thích.
Hà Băng chậm rãi vươn tay ôm lấy vòng hông to lớn của anh, cúi đầu nói: “Diệp Minh, em rất nhớ anh.”
Đầu cô mới vùi vào lồng ngực anh, cái đầu nhỏ buồn bực có chút uất ức, có chút làm nũng, một tay Diệp Minh đút trong túi quần nắm chặt lại: “Nhớ anh mà không nghe điện thoại của anh?”
“Nghe mà không thấy được anh thì càng nhớ anh thêm thôi.