Chương 2032:
“Linh Linh, chỗ anh em…” Cố Dạ Cẩn muốn nói chuyện về Diệp Minh với Diệp Linh.
“Anh em?” Diệp Linh nhanh chóng kéo lại ống tay áo Cố Dạ Cẩn: “Có phải đã có anh trai em hay không, sau khi biến angz mât từ hơn mười năm trước anh trai em liền không có tin tức, mặc dù mọi người đều nói anh trai em đã chết, nhưng em tin tưởng anh em vẫn chưa chết!”
Trái tim Cố Dạ Cần rơi lộp bộp, cô đang nói cái gì?
Cô dường như đột nhiên quên mắt mọi chuyện gần đây xảy ra về Diệp Minh.
“Linh Linh, em biết.. Tiêu Thành không?” Cố Dạ Cần dò xét hỏi.
“Tiêu Thành? Em không biết, anh ta là ai vậy?” Diệp Linh lắc đầu.
Trái tim Cố Dạ Cần trong nháy mắt rơi vào đáy cốc, cô thực sự đã quên mất Tiêu Thành.
Tiêu Thành là anh trai của cô, sao cô lại có thể quên được Tiêu Thành chứ?
Bây giờ Diệp Linh có cái gì rất không đúng.
“Em đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm trước đi.”
Cố Dạ Cần bồi Diệp Linh ăn bữa tối, sau khi ăn xong hai người lên lầu, Diệp Linh đi tắm.
Cố Dạ Cần lấy điện thoại ra, bắm số Hạ Tịch Quán.
Rất nhanh bên kia liền tiếp thông, giọng Hạ Tịch Quán truyền tới: “Alo, Cố tổng, có phải Linh Linh lại xảy ra chuyện gì hay không?”
Cố Dạ Cẩn nhấp môi mỏng một cái: “Linh Linh quên mắt chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này, quên mất Tiêu Thành, cô ấy hình như mắt trí nhớ rôi.
Hạ Tịch Quán khựng lại.
Cố Dạ Cần nhìn cửa phòng tắm đóng chặt: “Có thể đoạn ký ức về Tiêu Thành đối với cô ấy thực sự quá thống khổ, cô ấy lựa chọn quên đi, kỳ thực chuyện này cũng tốt…”
Cố Dạ Cần nhớ tới dáng vẻ xinh đẹp mềm mại của cô trong phòng bếp, còn có mặt cong mày cười, nếu như quên cũng tốt, cô có thể vui vẻ.
“Cô tông,” Hạ Tịch Quán cắt đứt lời Cô Dạ Cần: “Như vậy không tốt, tâm bệnh của Linh Linh bắt đầu trở nên ác liệt, cậu ấy hiện tại rất không tốt.”
Ngón tay cầm điện thoại của Cố Dạ Cần đột nhiên siết chặt, mi tâm chau lại: “Tâm bệnh? Tâm bệnh cái gì?”
Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, lúc này cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Diệp Linh tắm xong đi ra.
“Em tắm xong rồi, chúng ta xuống dưới ăn cơm tối thôi! Em còn chưa ăn tối.”
Diệp Linh nói.
Cố Dạ Cần nhìn Diệp Linh, đôi con ngươi đen mạnh mẽ co rụt, đột nhiên biến sắc, vừa rồi bọn họ mới ăn cơm xong, nhưng Diệp Linh đã quên rôi.
Cô không phải chỉ quên chuyện của Tiêu Thành, cô đã bắt đầu quên đi rất nhiều chuyện.