CHương 1987:
“Không hiểu? Trước đây chưa từng có bạn trai à?” Tiêu Thành thấp giọng hỏi.
Tô Tiểu Đường vẫn không phản ứng kịp.
Lúc này Tiêu Thành đè cô ở trên vách tường, bàn tay to đi xuống, từ góc áo cô thò vào, bóp một cái.
A!
Tô Tiểu Đường kêu lên một tiếng, lúc này giơ tay lên đẩy anh ra.
“Kêu la cái gì? Còn chưa vào chính đề đâu.” Tiêu Thành mắng to một tiếng, sau đó ôm thắt lưng mềm của cô ép cô đến trên giường bệnh, một màn đặc sắc sắp diễn ra.
Ngoài cửa Tiêu Tứ thu hồi ánh mắt, không nhìn nữa, bởi vì hắn cũng không thấy cái gì khả nghị.
“Tứ ca, nhìn lén như vậy không tốt lắm đâu, Thành gia nếu biết sẽ nổi giận đó ạ.” Thủ hạ khổ sở nói.
Tiêu Tứ vô vô vai thủ hạ kia: “Cơn tức Thành gia của bọn mày ghê gớm thật a, ở trong phòng bệnh đã không kịp chờ đợi làm rồi, ha ha, không cần nói cho Thành gia tao từng tới, tao đi đây.”
Tiêu Tứ lần này là đi thật.
Tiêu Thành vẫn nghe động tĩnh ngoài cửa, Tiêu Tứ đi rồi, lạnh lùng cùng cảnh giác trong tròng mắt anh dần dần tán đi, lúc này Tô Tiểu Đường dưới người đột nhiên nhắc chân, đạp mạnh về phía hạ bộ của anh.
Tiêu Thành là ai, làm sao có thể để Tô Tiểu Đường đắc thủ, ở cùng con mèo hoang này, anh cần phải bảo vệ tốt tiểu đệ đệ của mình.
Bàn tay Tiêu Thành chế trụ đầu gối Tô Tiểu Đường, lực đạo bén nhọn đạp trên giường, anh đắc ý nhướng mày: “Không đá trúng nhé.”
Một giây kế tiếp, bốp!
Tiếng tát tai thanh thúy vang lên, Tô Tiểu Đường dùng sức tát anh một bạt tai.
Tiêu Thành bất ngờ không kịp đề phòng bị đánh trật nửa khuôn mặt tuần tú.
Khuôn mặt nhỏ của Tô Tiểu Đường trướng hồng trợn lên giận dữ nhìn lấy anh, vừa xấu hỗ vừa giận dữ mắng: “Tiêu Thành, anh là tên khốn!”
Tiêu Thành xoay mặt lại, không vui nhíu mày: “Sờ em một chút thì làm sao, giận đến như vậy, em trước đây chưa từng bị sờ qua?”
Tô Tiểu Đường nhìn anh, gương mặt này ngược lại cũng tuấn lãng, song nhìn kỹ phía dưới ngũ quan cùng đường nét của anh lại phá lệ tinh xảo, sinh ra vài phần cảm giác tễ nguyệt phong hoa*, gương mặt giống như vậy không xứng với ngũ quan trời sanh của anh, càng giống như một viên minh châu bị bụi phủ kín, khiến người ta thấy không rõ diện mạo thật.
*Trăng trong mưa, hoa trong gió.
“Ai lại xấu xa hạ lưu giống như anh chứ!” Tô Tiểu Đường đầy anh ra, nhanh chóng ngôi dậy.