Chương 1605:
– Thu sao lại có tuyết nhỉ?
– Không biết, đoán chừng là có chàng hoàng tử nào dỗ cho công chúa cười rôi!
– Không bằng, chúng ta đi ném tuyết đi Lúc này trong hoàng thành, một chiếc xe chống đạn phiên bản dài sang trọng đang chờ, Thượng Quan Đẳng nhiệt tình nhìn Thượng Quan Hàn Đình và Thời Hi Ngọc: “Hàn Đình, không nghĩ tói con và Hi Ngọc phát triển nhanh như vậy, ta thật cao hứng, đêm nay các ngươi đi hẹn hò đi! Chơi vui vẻ một chút.”
Hiện tại Thượng Quan Hàn Đình và Thời Hi Ngọc đứng chung một chỗ, hai người nhìn Thượng Quan Đẳng, sau đó xoay người lên xe.
Chiếc xe chống đạn phóng đi.
Trong xe, mặt Thượng Quan Hàn Đình không chút thay đổi: “Thời tiểu thư, đêm nay vì sao cô hẹn tôi?”
Gương mặt mỹ lệ làm rung động lòng người của Thời Hi Ngọc lộ ra nụ cười: “Thượng Quan Điện Hạ, tôi là được người phó thác, mang anh ra khỏi hoàng thành.”
“Ah? Phải không? Ai cũng biết ánh mắt Thời tiểu thư rất cao, hai người chúng ta cũng không ai thuận mắt ai, hiện tại không biết rốt cuộc có ai có nhân tình lớn như vậy, có thể để cho Thời tiêu thư vì anh ta làm việc.”
“Thượng Quan Điện Hạ, cái này anh cũng không cân xía vào.”
Thượng Quan Hàn Đình không nói gì thêm, anh và Thời Hi Ngọc vốn không quen biết, trong xe rơi vào trầm mặc.
Lúc này Thời Hi Ngọc quay đầu nhìn vê phía ngoài cửa số, phía ngoài hoa tuyêt đang rơi.
Vậy mà lại có tuyết rơi.
Hiện tại mới là cuối mùa thu, không có khả năng tuyết rơi, trừ phi có người cô tình làm.
Thời Hi Ngọc là thiên kim chân chính, từ nhỏ đã thường thấy máy chuyện phong hoa tuyết nguyệt lãng mạn, cô không khó đoán ra từng bông tuyết rơi xuống kia đều viết đầy nỗi tâm tình.
Người này là ai2 Nửa giò sau đến được đích, Thượng Quan Hàn Đình xuống xe, nhìn ngôi biệt thự trước mắt này, đôi mắt thâm thúy của anh chậm rãi híp một cái, ngạc nhiên.
Thì ra người quen của Thời Hi Ngọc là… Lục Tử Tiễn.
“Thượng Quan Điện Hạ, anh đợi ở đây một chút, tôi đi vào trước.”
Thượng Quan Hàn Đình gật đầu: nĐƯỢC.”
Thời Hi Ngọc mang theo nha hoàn cùng nhau vào biệt thự, nha hoàn nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, lần này đây người giúp đỡ rồi Lục thần y một đại ân, Lục thần y chắc là rất cảm kích người đó.”
Thời Hi Ngọc câu môi: “Anh ấy đã cứu tôi, nếu như nói cảm kích, tôi mới phải là người cảm kích anh ấy mới đúng.”
Lúc này bước chân Thời Hi Ngọc dừng lại, bởi vì cô ấy ở phía trước thấy được một thân ảnh quen thuộc.
Trên sân cỏ, Lục Tử Tiễn ngồi trên xích đu, trong tay bung chiếc dù đen, Hạ Tịch Quán đang ngủ, nhẹ nhàng tựa ở đầu vai anh, gió đêm phát tới, làn váy trên người Hạ Tịch Quán thổi sang chiếc quần tây được cắt tỉa như đao phong, đầy vẻ lưu luyến.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!