Chương 1604:
Hai phút sau, Hạ Tịch Quán cảm thấy một đóa hoa tuyệt rơi trên mặt cô.
Cô khẽ khựng lại, sau đó chậm rãi ngâng đâu, phía trên bâu trời, hoa tuyêt từng đóa từng đóa rơi xuống.
Đôi đồng tử trong suốt của cô co rụt, không thê tin được, cô nhanh chóng đưa tay ra.
Một mảnh hoa tuyết rơi vào trong lòng bàn tay cô.
“Trời ạ, Tử Tiễn anh nhìn này, tuyết rơi!” Hạ Tịch Quán vui vẻ nhìn vê phía Lục Tử Tiễn bên cạnh.
Lúc này Ngũ Vũ tiến lên, đưa đến chiếc dù đen.
Lục Tử Tiễn tự mình nhận lấy cán dù, chậm rãi che phía trên Hạ Tịch Quán.
Dù đen che trên đỉnh đầu Hạ Tịch Quán phía, hoa tuyết không rơi đến trên người cô, thế nhưng tay của cô vẫn duỗi ở bên ngoài.
Lục Tử Tiễn chậm rãi câu môi, giọng nói thấp thuần từ tính còn tràn ra vẻ cưng chiều nhàn nhạt: “Chơi ít hoa tuyết thôi, coi chừng bị cảm lạnh.”
“Dạ em biết rồi.”
Nhìn bầu trời đỗ xuống cơn tuyết nhỏ, tinh thuần thánh khiết như vậy, tâm tình Hạ Tịch Quán từ từ tốt lên.
Cô lộ ra ý cười vui vẻ đã lâu.
Tuy vẫn tiếc nuối.
Nếu như có thể cùng Lục tiên sinh cùng nhau xem trận tuyết này thì tốt rồi, cô còn có thẻ cho đắp người tuyết cho Lục tiên, cùng anh ném tuyết.
Hạ Tịch Quán cảm thấy hơi mệt, thân thể nhỏ nanh nghiêng qua, nhẹ nhàng tựa cái đầu nhỏ vào trên bờ vai anh tuần của Lục Tử Tiễn.
Cô nhắm nghiền hai mắt.
Cô đã ngủ rồi, bởi vì Lục Tử Tiễn nghe được hơi thở mềm nhẹ của cô, phả bên tai anh.
Anh chậm rãi nghiêng mặt, nhìn cô.
Không biết nhìn bao lâu, anh giơ tay, muốn khẽ sờ lên khuôn mặt nhỏ ấy.
Lúc này Hạ Tịch Quán trong lúc ngủ mơ di chuyển đôi môi đỏ mọng, tràn ra tiêng nỉ non mềm mại: “Lục tiên SÌNH….
Cô đang gọi Lục tiên sinh.
Cô tâm tâm niệm niệm đều là Lục Hàn Đình.
Tay khựng lại, cứ như vậy cứng đờ giữa không trung.
Mấy giây sau, Lục Tử Tiễn nhàn nhạt thu tay về, khóe môi móc ra độ cung nhọợt nhạt mà mềm mại, anh cầm sách trong tay lên.
Hoa tuyết bay tán loạn, anh cứ như vậy ngồi ở trên xích đu, tay nâng dù đen bảo vệ người trong ngực để gió tuyết bát xâm, hơn nửa đầu vai anh lại bị hoa tuyết rơi ướt nhẹp.