Chương 1340:
Liễu Anh Lạc không chịu dùng loại tư thế này ngồi, bà chống tay lên người ông, thanh âm nhỏ nhẹ cát lên: “Lục Tư Tước, anh thả em ral”
Lục Tư Tước bá đạo giữ chặt bà, để bà không thể động đậy, ông như có như không câu đôi môi mỏng: “Lại không nghe lời, đúng không?”
Liễu Anh Lạc dừng giãy giụa: “Tô Thành anh ấy…”
“Hôn tôi.” Lục Tư Tước trực tiếp cắt lời bà.
Hàng mí nhỏ dài Liễu Anh Lạc run lên, ngại uy hiếp của ông, bà chỉ có thể tiến tới, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mỏng của ông.
Lục Tư Tước giữ lại gáy bà, trực tiếp đảo khách thành chủ.
Lúc đó Lục Nhân Nhân đang ở ngoài cửa, bà ấy nghe được tiếng Liễu Anh Lạc “ưm ưm”, là tiếng rên bị ép buộc mà trở nên mềm yếu, khiến bà một người phụ nữ nghe mà toàn thân cũng nóng lên.
Ngay lúc Liễu Anh Lạc không thở nổi, Lục Tư Tước buông lỏng bà ra, giọng nói khàn khàn lộ ra vài phần dụ dỗ: “Cởi dây lưng của tôi ra.”
Liễu Anh Lạc bắt đầu ra sức giãy giụa.
Lục Tư Tước dễ dàng khống chế bà, đầu mũi hai người kề nhau, ông nhìn chằm chằm gương mặt thanh lệ đó, thật thấp cất giọng với bà, nửa là uy hiếp, nửa là dụ dỗ, như là dỗ dành cô gái trong lòng mình: “Lần trước tôi đã nói, muốn đàm luận chuyện của Tô Thành, em trước hết phải trấn an tôi, cởi dây lưng tôi ra, em ở trong lòng tôi cọ qua cọ lại đã làm tôi rất khó chịu rồi.”
Liễu Anh Lạc đỏ bừng cả khuôn mặt, liều mạng né tránh hơi thở của ông.
“Lại đỏ mặt? Không sao, về sau em sẽ từ từ quen, em là Lục phân nhân của tôi, hầu hạ tôi, là bổn phận của em.”
Ngay lúc đó Lục Nhân Nhân quả thực muốn che tai mình, bà thật không ngờ anh trai cao quý mà phong hoa dĩ nhiên…
Rất nhanh bên tai bà liền truyền đến tiếng kim loại va vào nhau, người ở bên trong đang làm những gì Lục Nhân Nhân không nhìn nữa, bà xoay người định rời đi.
Thế nhưng chỉ khẽ động như vậy, người ở bên trong đã nghe được.
“Ai?
Tiếng nói khàn khàn của Lục Tư Tước trong nháy mắt truyền đến, mang theo độ cao.
Lục Nhân Nhân lúc này quay đầu, bà ở trong khe cửa đụng phải cặp mắt hẹp đang dò tới của Lục Tư Tước, hiện tại trong con ngươi ông nhuốm đầy ham muốn đỏ tươi.
AI Có người tới, Liễu Anh Lạc kinh hô lên một tiếng, sợ đến chui vào lòng Lục Tư Tước, Lục Tư Tước cũng nhanh chóng vươn tay che chở bà trong ngực mình, không cho người khác thấy chút cảnh xuân nào của bà.
“Anh… anh hai, là em…” Lục Nhân Nhân cười ngượng.
Khuôn mặt tuấn tú Lục Tư Tước rất lạnh, ông một tay ôm Liễu Anh Lạc, một tay kia cầm lấy văn kiện trên bàn làm việc đập tới hướng bà: “Cút ngay cho anh! Không cút chặt giò eml”