Chương 1328:
Liễu Anh Lạc mấy năm nay không nhớ đến ông, bà tưởng rằng mình đã quên, nhưng bây giờ bà mới phát hiện người đàn ông Lục Tư Tước kia đã đóng một dấu vét sâu đậm trên thân xác và linh hồn bà, dù có rửa thế nào cũng không sạch.
Cho nên vừa rồi ở Cửu Lăng Vương phủ lúc bà nhìn thấy ông, tay bà được ông giữ trong lòng bàn tay rộng lớn kia, bà mới không được tự nhiên như thế.
Nhìn sắc mặt của ông tất cả như thường, căn bản cũng không giống với đã từng gió xuân cùng bà, vậy chắc là bà chỉ nằm mơ thôi.
Vừa nghĩ tới bản thân dĩ nhiên lại mơ giấc mộng đó, Liễu Anh Lạc liền có chút buồn nản, bà quay đầu nhìn về phía Hạ Tịch Quán: “Chính là một con… ác mộng mà thôi, Quán Quán, gần đây giấc ngủ dì không tốt lắm, bình thường nằm mơ, con có thể giúp dì ghim châm điều trị chút không.”
Thì ra là vậy.
Hạ Tịch Quán còn tưởng rằng mình sẽ biết được gì chứ, trái tim nhỏ của cô còn đập loạn đây: “Dạ dì Anh Lạc, dì qua đây, con bắt mạch cho dì.”
Liễu Anh Lạc đi tới, đưa mạch mình lên.
Hạ Tịch Quán bắt mạch, rất nhanh cô nhẹ nhàng chau hàng mày thanh tú: “Dì Anh Lạc, mạch tượng dì có hơi yếu, gần đây có phải dì quá mệt nhọc rồi không?”
*Không có mà.” Liễu Anh Lạc lắc đầu: “Gần đây dì cũng không ra ngoài, an vị ở đây vẽ bản thảo thiết kế thôi mà.”
Ngoại trừ đêm kia, bà đã không nhớ ra được ở trong mơ Lục Tư Tước dày vò bà thế nào, nói chung cực kỳ lâu, lúc bà cô dậy toàn thân đau xót, nhưng kiểm tra một chút, trên người cũng không có vết tích, da thịt bà rất mềm, thuở thiếu thời ở phòng A Kiều lúc ông ngủ lại phòng bà đều làm bà một thân vét tích, che cũng không giấu được.
Liễu Anh Lạc nghĩ đại khái là giác mộng này quá dài, bà rời giường toàn thân mới đau xót như thế, hơn nữa còn có một điểm mấu chốt nhất, đó chính là… Lục Tư Tước “không được”.
Hiện tại Quán Quán nói mạch tượng bà suy yếu, chắc là mệt nhọc, Liễu Anh Lạc cũng không hiểu.
“Dì Anh Lạc, mạch tượng dì yếu, như vậy đi, con ghim một châm cho dì, kê đơn thuốc cho dì uống, như vậy chẳng mắấy chốc sẽ điều trị khỏi ấy ạ.”
“Được, cảm ơn nhé Quán Quán…”
Hạ Tịch Quán đâm một châm cho Liễu Anh Lạc, sau đó rời đi, Liễu Anh Lạc dọn dẹp bản thảo thiết kế, lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.
Liễu Anh Lạc ấn phím nhận, bên kia rất nhanh thì truyền đến một tiếng nói quen thuộc: “Em gái, cuối cùng em đã trở về.
Là… Liễu Chiêu Đệ rất nhiều năm không gặp.
Tại nơi Đé Đô xa xôi, Liễu Chiêu Đệ rất nhanh nhận được tin tức, bà ta biết Liễu Anh Lạc đã trở về, nên tối nay liền gọi đến.
Cặp mắt hạnh của Liễu Anh Lạc nhàn nhạt: “Cô tìm tôi có việc?”
“Kỳ thực cũng không có việc gì, chính là em gái đã trở về, vậy hẳn mau sớm tìm thời gian ký giấy ly hôn với Lục Tư Tước đi! Lẽ nào… cô còn quyến luyến Tư Tước, muốn gương vỡ lại lành?”
“Vậy tâm của em gái cũng ghê gớm thật, Tư Tước tự tay hại chết con gái cô, năm đó cô mổ bụng lấy ra đứa con gái kia của anh ấy, hình như đứa con gái còn bị Tư Tước sai người ném vào trong thùng rác nhỉ? Thật đáng thương, đã như vậy, cô còn có thể ở cùng Tư Tước?”