Chương 168:
Tô Thính Ngôn nói: “Oa, tổ chức buổi biểu diễn sao, rất giỏi có thời gian chị nhất định đi xem.”
“Vâng.”
Lý Quốc Cường kiên nhẫn nhìn hai người, chờ Tô Thính Ngôn đi rồi, ông ở phía sau mố nói, “Thính Ngôn quả nhiên rất giỏi, Lâm Nhứ muốn cướp cũng là lẽ đương nhiên.”
Lý Quốc Cường vội đem bản vẽ của Tô Thính Ngôn vẽ ra, mang đến chỗ kỹ sư làm.
Kỹ sư nhìn thấy bản vẽ quả thực ngoài ý muốn, đối với Lý Quốc Cường mà nói, bản vẽ này vô cùng tỉnh tế, cũng thực làm người ngạc nhiên, nếu không phải người chuyên nghiệp, chắc hẳn là làm không được.
Cái máy móc này chỉ dùng khi làm mấy loại dược phẩm chuyên môn, máy thứ khác đều làm không được, xem ra đây là máy móc tạo ra vì chế tạo dược liệu chuyên môn.
Lý Quốc Cường nghe xong, đối với Tô Thính Ngôn càng thêm khâm phục sự tín nhiệm cũng cao lên.
Xem ra lời đồn không sai, Tô Thính Ngôn thật sự có chút tài năng.
Tô Thính Ngôn chuẩn bị đi về thì Lâm Vũ lại gọi điện thoại cho cô nói mẹ của cô Có Chân Chân đã tỉnh.
Tô Thính Ngôn trong lòng vui vẻ, nhanh chóng chạy tới chỗ Lâm Vũ.
Cố Chân Chân hôn mê lâu như vậy, rất nhiều bác sĩ đều cảm thấy không nên ôm hy vọng, nhưng bây giờ Cố Chân Chân thật sự đã tỉnh.
Bà ấy còn rất yếu, nằm ở trên giường, hệ hô hấp sớm đã yếu ớt đi, người thoạt nhìn khô gầy vô cùng, làm người ta phải đau lòng.
Tô Thính Ngôn vừa tiến đến, vui mừng nhìn Cố Chân Chân.
Có Chân Chân nhìn Tô Thính Ngôn, trong mắt hàm chứa nước mắt.
“Ngôn Ngôn.”
Tô Thính Ngôn trong lòng đau xót, đi qua đi ôm lấy Cố Chân Chân.
Cố Chân Chân nói: “Ngôn Ngôn, mẹ cho rằng sẽ không còn được gặp lại con.”
Mẹ con họ ôm nhau, Cố Chân Chân chảy nước mắt, Tô Thính Ngôn vội nói: “Mẹ, đừng khóc, mẹ vừa khoẻ lên, khóc không tốt cho thân thể.”
Cố Chân Chân nhìn Tô Thính Ngôn: “Con có khỏe không?”
“Vẫn tốt ạ.”
Tô Thính Ngôn nhìn Cố Chân Chân: “Chỉ cần mẹ tỉnh, con cái gì cũng tốt.”
Có Chân Chân cảm thấy tự trách.
Tô Thính Ngôn và Cố Chân Chân cùng nhau kể mọi việc đã xảy ra.
Nhưng lại không nói chuyện xấu giữa cô và Lâm Nhứ.
Cố Chân Chân thật sự rất thất vọng về Tô Thịnh Quốc: “