Chương 11: Có phải anh ỷ mình lớn lên đẹp trai không?
Cô tiến vào căn phòng tìm kiếm một lúc, vất vả xong cuối cùng mới tìm thấy được một đồ ngủ tương đối lộ da thịt, vỗ vào mặt mình mấy cái rồi đi vào phòng ngủ.
Lâm Nhứ vừa cởi cà vạt, vừa quay đầu thấy Tô Thính Ngôn đứng một bên mong manh tựa không xương, cô cuối đầu khép hờ đôi mắt, đuôi mắt hẹp dài câu người, đôi môi mịn màng, như cánh hoa nhiễm sương sớm, kiều diễm ướt át.
Lâm Nhứ hơi mở mắt, môi chợt cong lên, rõ ràng là hiểu tại sao rồi.
“Hình như có hơi vội vàng rồi.”
Tô Thính Ngôn từng bước một bước đến, giống như đóa sen mới mở, mang lại cho người khác cảm thấy rất khó giữ chặt bên người.
Ánh mắt cô không tự chủ mà rơi trên người anh, chiếc áo sơ mi ôm chặt vào cơ thể, chất vải hơi mỏng, tôn lên dáng người cường tráng lực lưỡng, mái tóc sạch sẽ được chăm sóc Kĩ, càng làm nỗi bật lên khuôn mặt của hắn. Lười biếng mà cởi cà vạt một nửa, khiến người khác không khỏi nghĩ về thân hình hoàn mỹ đêm qua.
Người đàn ông này may mắn sở hữu thân thể mê người như vậy.
Vừa nhìn thấy anh, đầu óc cô đã nóng lên, không cần kêu, cô cũng không tự chủ được mà bước chân về phía đó.
“Vội? Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, nếu không làm chút gì đó, thì không có không khí chút nào.”
Nói xong, cô liền kéo cà vạt của anh xuông.
Người phụ nữ này đúng là vưu vật trời sinh.
Không cần trang điểm, cũng đủ làm say lòng người.
Từ lâu rồi Lâm Nhứ đã không còn cảm giác này, bỗng chốc giọng khàn đi.
“Tốt thôi, em đừng hối hận đấy…”
Tô Thính Ngôn có chút hồi hận.
Nguyên nhân bởi vì đêm qua để tăng thêm can đảm, cô đã tự chuốc say mình, cuối cùng ngược lại làm bản thân quên đi vài việc…
Cô hiện tại…
Chỉ có thể nằm trên giường, thở dài, cảm thấy mình không nhúc nhích gì được nữa.
Tô Thính Ngôn suy nghĩ, chẳng lẽ tên thối tha này đứng đầu bảng, mà bình thường tiếp khách như này ư?
Không tự giác mà gật đầu.
Lúc này, Lâm Nhứ mở cửa ra bưng đồ ăn bước tới, Tô Thính Ngôn ngửi thoang thoảng có mùi rau thơm, không khỏi ngẳng đầu lên, thấy được trong mâm là cháo loãng với một số đồ ăn phụ bữa sáng đơn giản, cô thấy có chút ngoài dự đoán.
“Anh làm?”
“ừ”
Lâm Nhứ bỏ đồ ăn lên bàn, “Ngồi dậy ăn chút gì đi.”
Tô Thính Ngôn không muốn cử động, nhìn hắn một cách u oán, làm ra vẻ mình rất khó chịu.
Lâm Nhứ bị dáng vẻ này của cô chọc không khỏi nở nụ cười, đi tới, ôm lấy thân thể mềm mại lên.