Một giây sau, Hoa Anh Kiệt không cam tâm nhìn Đổng Minh Nguyệt, dè dặt hỏi:
“Giám đốc Đổng, theo tôi được biết, chủ của câu lạc bộ Thanh Đằng là Chiến gia! Sao có thể là Diệp Phong? Trong này có phải có hiểu lầm gì không? Nhất định là cô nhận nhầm người đúng không?”
Vừa nói xong, đôi mày lá liễu của Đổng Minh Nguyệt nhíu chặt, giọng điệu lạnh như băng:
“Hừ... Hoa Anh Kiệt, cậu nghĩ cậu là ai mà dám nghi ngờ lời nói của tôi? Vài ngày trước, Chiến gia đã tặng câu lạc bộ Thanh Đằng cho cậu Diệp, chẳng lẽ còn cần cậu đồng ý sao? Cậu dám khiêu khích ông chủ của chúng tôi ở trong câu lạc bộ Thanh Đằng, chán sống rồi sao?”
Nhìn thấy Đổng Minh Nguyệt, người có vẻ ngoài quyến rũ và dịu dàng, lại thể hiện vẻ mạnh mẽ như vậy, Diệp Phong nhướng mày, ngược lại còn hơi ngạc nhiên.
Tuy nhiên, Đổng Minh Nguyệt đã nói giúp cho cậu như vậy, trong lòng Diệp Phong vẫn vô cùng hưởng thụ.
Nhưng nghe xong lời này, Hoa Anh Kiệt thật sự bỏ cuộc, đôi mắt của hắn bỗng lờ đờ, vẻ mặt không khó tin, môi mấp máy, nhìn về phía Diệp Phong lẩm bẩm:
"Không! Không thể nào! Diệp Phong, cậu chỉ là một học sinh nghèo bình thường mà thôi, với thân phận của Chiến gia, sao có thể chắp tay nhường câu lạc bộ cho cậu! Tại sao?”
Những lời của Hoa Anh Kiệt đã nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người trong sảnh tiệc.
Nhất thời, vô số ánh mắt tập trung trên người Diệp Phong.
Câu hỏi của Hoa Anh Kiệt đẩy Diệp Phong lên đầu sóng ngọn gió.
Mọi người ở đó đều đang mong chờ câu trả lời của cậu.
Nghe vậy, Diệp Phong trầm tư chốc lát, khóe miệng hiện lên một nụ cười, chậm rãi nói:
"Ha ha... Chỉ là tôi may mắn thôi! Cơ duyên trùng hợp, vừa hay cứu được Chiến gia, không ngờ Chiến gia vì muốn cảm ơn đã giao câu lạc bộ cho tôi! Thật ra cho đến bây giờ, tôi cũng chưa thích ứng được!"
Nói đến đây, Diệp Phong hơi ngượng ngùng gãi đầu.
Lúc đầu, rất nhiều người có mặt đều hoài nghi Diệp Phong có phải là một loại nhân vật giả heo ăn thịt hổ, đằng sau còn có thân phận kinh người gì hay không?
Nhưng bây giờ khi bọn họ nghe được những lời này, trong mắt hiện lên vẻ cực kỳ ghen tỵ, trong lòng thầm nói:
Sao tên nghèo hèn Diệp Phong này, lại may mắn cứu được Chiến gia chứ, còn có được câu lạc bộ giá trị cực lớn, thực sự khiến người ta ngưỡng mộ ao ước!
Nhưng nếu như vậy, sự nghèo hèn mà trước đó Diệp Phong biểu hiện, cũng có thể giải thích được thông qua chuyện này!
Tên này giàu lên trong một đêm, nhưng mùi phèn trên người vẫn chưa bay hết, còn chưa có thời gian đi mua quần áo mới!
Lúc này, Hoa Anh Kiệt tức giận đến tái mặt, toàn thân run rẩy, chỉ vào Diệp Phong tức giận nói: "Diệp Phong, nói như vậy... ngay từ đầu cậu đã chơi xấu tôi rồi!"
Diệp Phong nghe vậy, hai tay ôm trước ngực, lạnh lùng nói: "Ha ha... Hoa Anh Kiệt, tôi chưa bao giờ chủ động khiêu khích cậu, là cậu hung hăng gây sự, là cậu ép tôi giả bộ, vậy nên tôi giả bộ cho cậu xem! Thế nào? Tôi giả bộ như vậy cậu vừa ý rồi chứ!"
"Cậu!"
Hoa Anh Kiệt tức giận không nói nên lời, vừa nghĩ tới việc mình bị Diệp Phong chơi đùa từ đầu đến cuối, hắn cảm thấy mình như biến thành một tên hề bị người ta chế nhạo!
Đây là lần đầu tiên trong đời Hoa Anh Kiệt phải chịu một sự sỉ nhục lớn như vậy, nhưng bây giờ hắn không thể trả thù.
Diệp Phong không chỉ là chủ của câu lạc bộ Thanh Đằng, mà còn là ân nhân cứu mạng của Chiến gia!
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!