Trong phòng học, nhìn thấy dáng vẻ kích động của Hà Quốc Phong, Diệp Phong không hiểu chuyện gì, vô thức hỏi:
"Hiệu phó Hà, thầy biết em sao?"
"Diệp Phong, năm ngoái có phải em đại diện cho đội thi đấu của tỉnh Giang Nam đi tham gia cuộc thi Olympic toán học toàn quốc không?", trên mặt Hà Quốc Phong đầy vẻ mong đợi hỏi.
“Đúng vậy ạ!” Diệp Phong hồi đáp.
"Ha ha ha... quả nhiên là em!"
Đột nhiên, Hà Quốc Phong bật cười sảng khoái rồi nói tiếp:
"Cuộc thi năm ngoái, thầy là một trong những giám khảo. Những người chiến thắng đều là học sinh lớp mười hai đến từ khắp cả nước, mà em là học sinh lớp mười một duy nhất! Tuy rằng chỉ giành được giải bạc, nhưng thầy vẫn làm đề nghị đưa lên nhà trường, gửi cho em một lời mời nhập học đặc biệt! Thật đáng tiếc... em đã từ chối đại học Giang Nam của chúng tôi!"
Nghe Hà Quốc Phong nói, mọi người có mặt đều nhớ rằng năm ngoái, Diệp Phong thực sự là thiên tài sáng chói nhất của trường trung học Tô Hành!
Cậu từ chối lời mời đặc biệt từ đại học Giang Nam, điều này đã gây chấn động vào thời điểm đó.
Trong mắt mọi người, Diệp Phong chắc chắn đang cố gắng hết sức để vào được đại học Thanh Bắc hoặc đại học Yến Kinh!
Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp không kéo dài lâu, điểm số của Diệp Phong giảm mạnh không lâu sau đó và việc cậu từ chối vào Đại học Giang Nam đã triệt để trở thành một trò cười!
Không ngờ bây giờ Diệp Phong đã lần nữa khôi phục thực lực, thậm chí thiên phú về mặt toán học so với năm ngoái còn khoa trương hơn!
Ngay sau đó, Hà Quốc Phong lại xem đi xem lại bài kiểm tra, cố gắng kìm nén sự vui mừng trong lòng, hỏi lại: "Diệp Phong, bài kiểm tra này em thực sự chỉ cần mười phút để hoàn thành sao?"
"Đúng vậy!"
Diệp Phong ngẩng cao đầu ưỡn ngực, không kiêu ngạo không xu nịnh nói.
Hà Quốc Phong nghe vậy, hai mắt sáng lên, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Diệp Phong, giống như nhìn một khối ngọc bội, trầm tư hồi lâu, ông ta cảm khái nói:
"Thiên tài! Thiên tài hiếm có trăm năm khó gặp! Học sinh Diệp Phong, trước đây là thầy phán đoán sai lầm, lời mời nhập học đặc biệt căn bản không xứng với thiên phú của em! Như này đi... Thầy có thể đặc biệt thu em làm đệ tử thân truyền của thầy, thầy sẽ cung cấp cho em học bổng toàn phần liên thông học đại học, thạc sĩ và tiến sĩ. Nếu em có kế hoạch đi du học trong tương lai, thầy cũng có một vài mối quan hệ, có thể kết nối em với các trường đại học hàng đầu ở nước ngoài!"
Lúc này nghe thấy Hà Quốc Phong ưu ái Diệp Phong như vậy, những học sinh khác trong lớp vô cùng ghen tị.
Bởi vì các điều kiện mà Hà Quốc Phong đưa ra thực sự quá hào phóng!
Liên thông học đại học, thạc sĩ, tiến sĩ, học bổng toàn phần, hơn nữa Hà Quốc Phong là một nhà lãnh đạo ngành học trong lĩnh vực toán học và giải tích, nếu có thể trở thành đệ tử thân truyền, thành tích trong tương lai thành tựu không thể đo lường!
Điều này còn tuyệt vời hơn nhiều so với việc được nhận vào đại học Thanh Bắc!
...
Tuy nhiên, ngay khi mọi người nghĩ rằng Diệp Phong sẽ chấp nhận nó mà không do dự, cậu lại lắc đầu với Hà Quốc Phong và nói một cách kiên quyết:
"Hiệu phó Hà, cám ơn ý tốt của thầy, nhưng đại học Giang Nam không phải mục tiêu cuối cùng của em!"
Những lời này vừa nói ra, nụ cười trên môi Hà Quốc Phong đông cứng lại, sắc mặt tái nhợt, khó coi đến cực điểm.
Ngay lập tức, trong lớp học trở nên im phăng phắc, yên lặng chết chóc.
Cảm nhận được bầu không khí vô cùng ngượng ngùng này, hiệu trưởng Tôn vội vàng ra mặt giải hòa nói:
"Học sinh Diệp Phong, em có biết trở thành đệ tử thân truyền của hiệu phó Hà là cơ hội mà rất nhiều người mơ ước không? Mau đi xin lỗi hiệu phó Hà, xin ông ấy sẽ tha thứ cho em!"
Không ngờ, Diệp Phong nghe được lời này, ngược lại nói như chém đinh chặt sắt: "Em cảm thấy mình không có nói sai gì cả, cho nên sẽ không xin lỗi!"
"Em!"
Hiệu trưởng Tôn vô cùng tức giận, vừa định mở miệng mắng cậu, không ngờ, Hà Quốc Phong ở bên cạnh lại phát ra một tràng cười sảng khoái:
"Ha ha ha... Được được được! Tuổi trẻ có hoài bão. Với tài năng của em, nếu ở bên cạnh tôi, có lẽ thực sự là có tài mà không phát huy được! Học sinh Diệp Phong, tôi hy vọng em có thể thực hiện được lý tưởng của mình, tôi sẽ luôn chú ý đến em!"
Nói xong, Hà Quốc Phong lại quay sang nhìn hiệu trưởng Tôn, trầm giọng nói:
"Hiệu trưởng Tôn, trường của ông có một nhân tài như Diệp Phong thật là một chuyện may mắn. Hi vọng những học sinh khác cũng có thể học hỏi từ niềm tin kiên định vào lý tưởng của em ấy! Được rồi, buổi kiểm tra hôm nay như vậy là ổn, tôi nên trở về thôi!"
"Vậy thì... hiệu phó, để tôi tiễn ông!"
Hiệu trưởng Tôn vội vàng gật đầu cúi người, đi theo bước chân của Hà Quốc Phong và bước ra ngoài, chủ nhiệm Dương Phong và các lãnh đạo khác của trường theo sát phía sau.
Nhất thời, trong lớp chỉ còn lại Dương Vĩ Nam và các học sinh từ lớp 12- 6.
Nhưng bây giờ, ánh mắt của tất cả học sinh lớp 12-6 nhìn Diệp Phong đều hoàn toàn khác trước, tôn kính, kính phục, ngưỡng mộ...
Ngay cả Hà Quốc Phong, một nhân vật hàng đầu trong giới toán học, cũng gọi cậu là "thiên tài ngàn năm có một", điều này đã tạo thêm một sắc thái truyền kỳ dày đặc cho Diệp Phong!
Lúc này, ánh mắt của Diệp Phong rơi vào trên người Dương Vĩ Nam ở trên bục giảng.
Cậu chắp hai tay ở trước ngực, khóe miệng mang theo một nụ cười giễu cợt, nói: "Dương Vĩ Nam, dựa theo những gì chúng ta đã đánh cược lần trước, bây giờ thầy thua rồi!"
"Không! Không thể nào!"
Đột nhiên, sắc mặt Dương Vĩ Nam tái nhợt, ngón tay run rẩy chỉ vào Diệp Phong, phát ra tiếng kêu cuồng loạn:
"Cậu gian lận! Đúng rồi, cậu nhất định là tìm được đáp án tiêu chuẩn cho kỳ thi này ở chỗ nào đó, nếu không làm sao có thể hoàn thành nhanh như vậy?"
Sau khi nghe điều này, Diệp Phong dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc nhìn Dương Vĩ Nam, lạnh lùng nói:
"Dương Vĩ Nam, có vẻ như thấy không chỉ dạy kém mà ngay cả khả năng logic cơ bản của thầy cũng giống như bị thiểu năng trí tuệ! Nếu tôi nhận được câu trả lời tiêu chuẩn trước, thì tôi không thể trả lời đúng câu hỏi cuối cùng, bởi vì câu trả lời tiêu chuẩn là sai! Về điểm này, trước đó hiệu phó Hà đã chứng minh cho tôi rồi!"
Nói đến đây, Diệp Phong đột nhiên sải bước đi đến bên cạnh bục giảng, bưng lên cốc nước lúc trước Dương Vĩ Nam nhổ nước bọt vào, giơ ở trước mặt gã, mỉm cười nói:
"Dương Vĩ Nam, giờ đến lượt thầy thực hiện những gì đã cược rồi! Nào, dũng sĩ, uống cục đờm nóng hổi mới ra lò này đi!"
...
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Dương Vĩ Nam thay đổi chóng mặt, nhìn cốc đờm nóng gần trong tay, gã chỉ cảm thấy buồn nôn.
Vốn dĩ gã cho rằng, lần đánh cược này Diệp Phong căn bản không có cơ hội thắng, nhưng gã không ngờ rằng, cuối cùng, bản thân quả thực là trộm gà còn mất hũ gạo!
Thấy gã do dự, Diệp Phong nói tiếp: "Sao nào... Dương Vĩ Nam, không muốn uống sao? Như vậy cũng tốt, dựa theo lời cá cược trước đây, nếu như thầy hối hận thì chỉ cần từ chức là được!"
Khi Dương Vĩ Nam nghe thấy điều này, vẻ mặt của gã trở nên vô cùng khó coi.
Bắt gã từ chức, đương nhiên gã không đồng ý, giáo viên ở trường trung học Tô Hành có mức đãi ngộ rất cao, chú của gã là Dương Phong đã tốn rất nhiều công sức mới có thể đưa gã vào!
Nhưng bây giờ bắt gã uống ngụm đờm nóng này, cái gì gã cũng không làm được.
Sau khi cân nhắc một lúc lâu, Dương Vĩ Nam đột nhiên nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, nói với Diệp Phong: "Học sinh Diệp Phong, đừng nghiêm túc như vậy! Vừa rồi tôi chỉ đùa với cậu thôi, loại cược này, không nên coi là thật!"
"Hừ!"
Diệp Phong nghe vậy, cười khẩy, lạnh lùng nói: "Dương Vĩ Nam, nếu như tôi thua, chỉ sợ bây giờ thầy sẽ không có bộ mặt khác! Hôm nay hoặc là thầy uống cốc đờm nóng này, hoặc là nhận lỗi mà từ chức, không có khả năng thứ ba!"
Thấy mềm mỏng không được, trong mắt Dương Vĩ Nam hiện lên vẻ tàn nhẫn, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Hừ... Diệp Phong, cậu cho rằng cậu là ai, hiệu trưởng của trường sao? Cậu dám nói chuyện với thầy giáo như vậy hả? Bây giờ hiệu phó Hà đã đi rồi, cũng không ai chống lưng cho cậu đâu, chung quy cậu vẫn là học sinh của trường trung học Tô Hành, mà chú tôi là chủ nhiệm giảng dạy, chậc chậc..."
Mặc dù Dương Vĩ Nam không nói hết câu, nhưng sự đe dọa trong giọng điệu của gã rất rõ ràng.
"Ồ?"
Diệp Phong nghe vậy nhướng mày, nói: "Nói như vậy, thầy thực sự muốn chơi xấu sao?"
"Ha ha... vậy thì sao? Tôi là giáo viên cậu là học sinh, lẽ nào cậu dám tạo phản sao?" Dương Vĩ Nam ngạo nghễ nói.
"Dương Vĩ Nam, nếu thầy không muốn uống, vậy để tôi giúp thầy!"
Khi nói điều đó, Diệp Phong đã ra tay nhanh như chớp, nắm lấy cổ áo của Dương Vĩ Nam và kéo gã đến trước mặt mình.
Không kịp đề phòng, Dương Vĩ Nam không kịp né tránh, Diệp Phong bây giờ đã là võ giả Luyện Khí tam trọng, cho dù mười tên Dương Vĩ Nam cộng lại cũng không phải là đối thủ của cậu!
Ngay sau đó, Diệp Phong dùng tay phải bóp má Dương Vĩ Nam, buộc miệng gã phải mở ra, sau đó đổ cốc nước chứa đầy đờm nóng vào miệng gã.
“Ộc!"
Một ngụm đờm nóng ngay lập tức đổ vào miệng Dương Vĩ Nam.
"Ọe a a a!"
Mùi vị kinh tởm khiến đồng tử của Dương Vĩ Nam đột nhiên co lại, gã vô thức đưa tay bóp cổ mình, quỳ rạp xuống đất nôn khan, cố gắng khạc đờm ra ngoài.
Cảm giác được trong miệng còn có đờm nóng hổi, sắc mặt Dương Vĩ Nam vô cùng dữ tợn, tất cả đều méo mó cùng một chỗ.
Không ngờ, đờm quá đặc khiến Dương Vĩ Nam không thể nhổ ra được, thay vào đó, nó mắc kẹt giữa răng và lưỡi, trong tuyệt vọng, gã chỉ có thể không ngừng nhai nuốt, lại cảm giác giống như nhau kẹo cao su, nhai như thế nào cũng không nát ra được.
Tuy nhiên, bộ dạng của gã trong mắt người khác, giống như đang ăn một ngụm đờm nóng một cách thích thú.
Nhất thời, rất nhiều học sinh chung quanh che miệng, nôn khan một hồi, đồng thời chán ghét nói:
"Ôi... Thầy giáo Dương thật là ghê tởm, sao có thể ăn đờm hăng hái như vậy, chẳng lẽ chính thầy ấy cũng muốn ăn!"
"Ồ... Thật nóng mắt, cơm trưa hôm nay tôi nuốt không nổi luôn rồi!"
...
Thật không dễ dàng mới cắn đứt miếng đờm nóng trong miệng, Dương Vĩ Nam chỉ muốn nhổ nó ra, nhưng gã lại nuốt nước bọt theo bản năng, nuốt trọn miếng đờm nóng vào bụng bằng một tiếng "ực".
"A a a!"
Dương Vĩ Nam vừa đau đớn hét lên, vừa lao ra khỏi phòng học, cách xa vẫn có thể nghe thấy tiếng gầm khàn khàn của gã truyền tới:
"Diệp Phong, cậu cứ chờ đó, tôi nhất định sẽ đuổi cậu!"
Nghe những lời cay nghiệt của Dương Vĩ Nam, Diệp Phong không quan tâm.
Đối với cậu bây giờ, một nhân vật nhỏ như Dương Vĩ Nam không có gì đáng sợ.
Lúc này, các bạn học sinh lớp 12- 6 lại chạy đến bên cạnh cậu, cảm thán nói:
"Diệp Phong, hôm nay cậu thật là lợi hại!"
"Đúng vậy, anh Phong, tôi sớm nhìn không vừa mắt Dương Vĩ Nam, anh bắt anh ta nuốt một ngụm lớn đờm nóng, thật sự là quá hả dạ!"
"Anh Phong, xin hãy nhận lấy cái quỳ gối của tôi!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!