Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Tông Sư - Diệp Phong

Thấy cửa phòng học xôn xao, trái tim Dương Vĩ Nam đột nhiên đập “thình thịch”, vô thức hỏi: 

“Hiệu... Hiệu trưởng Tôn, sao ông lại ở đây?” 

Sắc mặt Tôn Bác Văn - hiệu trưởng trường trung học Tô Hành vô cùng u ám khi nghe thấy gã nói vậy. 

Lúc này, người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông đứng đầu nói với giọng khiển trách: 

“Đồng chí Bác Văn, với tư cách là một giáo viên, điều tối kỵ nhất là tin vào đáp án tiêu chuẩn! Cái gọi là đáp án tiêu chuẩn chỉ là kết luận rút ra sau nhiều năm tìm hiểu và nghiên cứu mà thôi. Nhưng với sự tiến bộ của thời đại và sự phát triển của khoa học, sẽ xảy ra những thay đổi lớn! 

Chỉ có thực hành là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra sự thật! Là một người thầy giáo, sao cậu có thể gieo rắc cho học trò quan niệm phi lý rằng ‘đáp án tiêu chuẩn là chân lý, là vương pháp’ chứ?” 

Bên kia, nghe thấy những lời này, hiệu trưởng Tôn Bác Văn lập tức nở nụ cười khiêm tốn, cúi đầu nói: “Hiệu phó Hà, ông dạy quá đúng!” 

Thấy hành động của hiệu trưởng Tôn, Dương Vĩ Nam giật mình, thầm nghĩ thân phận của người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông trước mặt mình nhất định không hề đơn giản! 

Nhưng dựa theo cách hiệu trưởng Tôn gọi ông ta thì có lẽ ông ta chỉ là hiệu phó của một trường, sao có thể khiến hiệu trưởng Tôn nịnh nọt như vậy? 

Ngay sau đó, Dương Vĩ Nam dè dặt hỏi hiệu trưởng Tôn: “Hiệu trưởng, vị lãnh đạo này là...?” 

Không đợi hiệu trưởng Tôn mở lời, người đàn ông trung niên mặt vuông đã chủ động nói với Dương Vĩ Nam: 

“Chào thầy, tôi là Hà Quốc Phong, hiện là hiệu phó trường đại học Giang Nam, đồng thời là hiệu trưởng khoa Toán học của trường Đại học Giang Nam! Đương nhiên, tôi cũng là giáo viên dạy toán giống cậu! Hôm nay tình cờ đến thăm trường trung học Tô Hành để thị sát công việc, tôi tình cờ nghe thấy những gì cậu nói, vì vậy tôi muốn chia sẻ kinh nghiệm của mình với cậu!” 

Nghe thấy những lời này, Dưỡng Vĩ Nam cảm thấy chóng mặt, suýt nữa ngất lịm. 

Gã không ngờ người đàn ông trung niên trước mặt mình lại là hiệu phó của đại học Giang Nam! 

Phải biết rằng, đại học Giang nam là ngôi trường danh tiếng số một ở Giang Nam, thậm chí nếu nhìn khắp Hoa Hạ, đó là trường trường đại học hàng đầu trực thuộc Bộ Giáo dục, thậm chí còn được mệnh danh là “Cambridge Phương Đông”! 

Hiệu phó đại học Giang Nam xét về cấp bậc hành chính là lãnh đạo cấp cao, ngang hàng với người lãnh đạo đứng đầu thành phố Tô Hành, chẳng trách hiệu trưởng Tôn lại nịnh nọt ông ta tới vậy. 

Tên tuổi của Hà Quốc Phong ở giới toán học trên toàn Giang Nam, vang danh như sấm! 

Ông ta là nhà lãnh đạo học thuật quốc gia trong lĩnh vực giải tích, đã giành được nhiều giải thưởng quốc tế trong những năm qua, được hưởng các khoản phụ cấp đặc biệt của quốc gia, thậm chí còn là ứng cử viên sáng giá cho vị trí viện sĩ tiếp theo của Viện Khoa học Hoa Hạ. 

Nghĩ tới vừa rồi suýt chút nữa mắng chửi ông ta, Dương Vĩ Nam hối hận đến xanh ruột! 

Tuy nhiên, Dương Vĩ Nam lại tính khoản nợ này lên đầu Diệp Phong. 

Theo gã, nếu không phải vì Diệp Phong thì gã sẽ không rơi vào tình thế bị động này. 

 ... 

Sau khi biết thân phận của đối phương, Dương Vĩ Nam lập tức gật đầu với Hà Quốc Phong nói: “Chào hiệu phó Hà, tôi là Dương Vĩ Nam, là giáo viên dạy toán của trường trung học Tô Hành!” 

“Thầy Dương, vừa rồi hình như cậu và học sinh có xảy ra tranh cãi, cậu có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?”, Hà Quốc Phong hỏi. 

“À...” 

Dương Vĩ Nam do dự một lúc, đang cố gắng tìm cớ để che đậy chuyện vừa rồi, nhưng thấy hiệu trưởng Tôn và thầy chủ nhiệm cũng là chú Dương Phong của gã đồng thời nháy mắt với gã. 

Trong cơn tuyệt vọng, Dương Vĩ Nam không còn cách nào khác đành phải nói: “Hiệu phó Hạ, vừa rồi có một đề kiểm tra, một học sinh khăng khăng cho rằng mình làm đúng, nhưng so sánh với đáp án tiêu chuẩn lại sai! Thái độ của cậu ta cực kỳ tệ, vì vậy tôi nhất thời nóng nảy mới kích động nói ra những lời như vậy!” 

“Ồ? Cậu có thể cho tôi xem bài kiểm tra và đề không?”, Hà Quốc Phong có vẻ hứng thú nói. 

Dương Vĩ Nam nghe vậy, lập tức đưa bài kiểm tra và đáp án chuẩn cho ông ta, đồng thời nói: “Hiệu phó Hà, đây là câu hỏi cuối cùng!” 

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người Hà Quốc Phong. 

Trong vòng vài phút, lông mày của ông ta nhíu chặt, giống như đang suy nghĩ vấn đề khó nào đó. 

Thấy vẻ mặt này, Dương Vĩ Nam cười thầm, nhất định là câu trả lời của Diệp Phong không đúng, nên ngay cả Hà Quốc Phong cũng không nhìn nổi. 

“Bốp!” 

Hà Quốc Phong hoàn toàn không để ý tới thân phận của mình, đột nhiên vỗ đùi, cả người run rẩy đứng lên. 

Thấy cảnh này, Dương Vĩ Nam cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ câu trả lời của Diệp Phong khiến Hà Quốc Phong rất tức giận sao? 

“Đề này là ai làm?”, Hà Quốc Phong chợt hỏi. 

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả học sinh trong lớp nhìn về phía Diệp Phong. 

Diệp Phong nghe vậy không chút sợ hãi, đi ra khỏi đám người, nhìn Hà Quốc Phong không kiêu ngạo không xu nịnh nói: “Hiệu phó Hạ, em là người làm câu hỏi này, câu trả lời của em không thể sai, là đáp án tiêu chuẩn sai!” 

Giọng điệu của cậu rất chắc chắn, không cho phép nghi ngờ. 

Dương Vĩ Nam ở một bên nghe thấy lời này lập tức nhảy dựng lên, chỉ vào Diệp Phong quở trách: “Diệp Phong, cậu tự cao tự đại, trong mắt không có thầy giáo, cậu cho rằng cậu giỏi lắm sao? Trước mặt hiệu phó Hà có địa vị như vậy, mà cậu còn không biết hối cải hả?” 

Ngay sau đó, Dưỡng Vĩ Nam lại ngu dốt nói với hiệu trưởng Tôn: “Hiệu trưởng, Diệp Phong này thường xuyên vi phạm kỷ luật trong lớp, làm ảnh hưởng tới việc giảng dạy bình thường! Vì lo nghĩ cho những học sinh khác của lớp 12-6, tôi đề nghị đuổi học Diệp Phong, kẻ làm xấu mặt trường chúng ta!” 

... 

“Làm càn!” 

Đúng lúc này, Hà Quốc Phong đột nhiên quát lên một tiếng đinh tai nhức óc. 

Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của ông ta, Dương Vĩ Nam vui mừng không xiết, chỉ vào mũi Diệp Phong chửi bới: “Diệp Phong, cậu không nghe hiệu phó Hà nói gì sao, cậu quá tự phụ! Mau chóng cầm cặp sách cút về nhà đi, trường trung học Tô Hành chúng tôi không chào đón loại rác rưởi như cậu!” 

Gã vừa dứt lời thì phát hiện hốc mắt Hạ Quốc Phong đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thầy! Dương! Thầy... làm... càn”. 

“Hả? Tôi ư?” 

Nhìn thấy vẻ mặt đáng sợ của Hà Quốc Phong, cả người Dương Vĩ Nam run bần bật, tóc gáy dựng đứng, đột nhiên có linh cảm chẳng lành, gã hét toáng lên: “Hiệu phó Hà, rốt cuộc chuyện này là thế nào?” 

“Hừ!” 

Hà Quốc Phong hít một hơi thật sâu, buộc mình phải bình tĩnh lại, rồi nói: 

“Câu hỏi cuối cùng trong đề kiểm tra này, đáp án tiêu chuẩn sai!” 

Giọng của ông ta không lớn lắm, nhưng nó đã gây náo động cả lớp. 

“Cái gì? Đáp án tiêu chuẩn sai thật ư? Sao có thể chứ?” 

“Hừ! Có gì mà không thể?” 

“Nhưng dù đáp án tiêu chuẩn sai, cũng không có nghĩa đáp án của Diệp Phong đúng!” 

Hà Quốc Phong sải bước đến gần Diệp Phong, nghe thấy tiếng bàn luận rôm rả của mọi người, vẻ mặt thay đổi, ánh mắt lộ ra mấy phần tán thưởng, ông ta nở một nụ cười hiền hòa, nói: 

“Bạn học! Đáp án của em trong câu hỏi cuối cùng thật sự rất tuyệt vời! Ngay lúc đầu, thầy đã không nghĩ tới cách tính này, sau khi xem câu trả lời của em, thầy đã hiểu ra! Sao em có thể nghĩ ra một đáp án tuyệt diệu như vậy?” 

Ngay sau khi ông ta nhận xét xong, tất cả mọi người trong lớp, bao gồm cả Dương Vĩ Nam, đều nhìn Diệp Phong với ánh mắt không thể tin được. 

Sao có thể chứ? 

Cậu ta thật sự làm đúng câu hỏi kia ư? 

... 

Không ngờ Diệp Phong nghe vậy, lại tỏ vẻ bình tĩnh, nhẹ giọng nói: 

“Cũng không phải quá tuyệt diệu, chẳng qua chỉ là một thuật toán cơ bản mà thôi! Nếu không phải vì tiết kiệm thời gian thì em còn có thể nghĩ ra cách giải càng đơn giản hơn!” 

Nghe thấy thế, mọi người xung quanh hoàn toàn không nói nên lời! 

Ngay cả đề thi khó mà đáp án tiêu chuẩn còn sai, Diệp Phong không những giải quyết nó một cách dễ dàng, mà còn xem thường nó. 

Giả vờ vô hình mới là nguy hiểm nhất! 

Hơn nữa, giọng điệu chắc chắn bình tĩnh của cậu căn bản không phải giả vờ, mà chỉ là có gì nói đấy. 

Lúc này, trái tim của những học sinh khác đã chịu hàng vạn cú đả kích. 

Còn Hà Quốc Phong lại nghe thấy một thông tin quan trọng trong lời nói của cậu, lo lắng hỏi: “Tiết kiệm thời gian? Em mất bao lâu để làm xong đề thi này? Một giờ hay nửa giờ?” 

Diệp Phong nghe vậy lắc ngón tay, thờ ơ đáp: “Mười phút! Nhưng không phải mỗi câu hỏi này, mà là toàn bộ bài kiểm tra!” 

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!