Nhưng lúc này giọng của ông Ngụy đột nhiên vang lên: “Tiểu Phong, lực Thanh Long quả thực huyền bí, nhưng bây giờ vết thương của bệnh nhân này đã bị tên thầy y lang băm kia làm cho nặng hơn, e là chỉ vài phút nữa, Diêm Vương sẽ tới đòi mạng! Chỉ dựa vào lực Thanh Long thì không thể làm gì được!”
“Ông Ngụy, vậy phải làm thế nào?”, Diệp Phong lo lắng hỏi.
“Ha ha ha… bản tôn ở đây, cho dù là Diêm Vương tới thì cũng phải quỳ xuống cho bản tôn!”
Giọng nói của ông Ngụy đột nhiên trở nên độc đoán, coi thường thế giới, khinh thường tất cả các anh hùng, thể hiện sức mạnh của một thế hệ bất tử.
“Tiểu Phong, bây giờ bản tôn truyền cho cậu “Độ Ách Thần Châm”, chỉ cần cậu học được thần châm này, kết hợp với lực Thanh Long thì có thể kích thích sự sống trong cơ thể người bệnh, trở thành bàn tay vàng, có thể làm cho người chết sống lại!”
…….
Vừa dứt lời, Diệp Phong liền cảm thấy một cỗ lực lượng không thể ngăn cản trong nháy mắt luồn vào trong lông mày của Diệp Phong.
Vô số nhận thức dồn dập tiến vào tâm trí của cậu.
Cũng không biết qua bao lâu, như thể dài như hơn mười mấy thế kỷ, nhưng lại cũng ngắn như chỉ một khắc, Diệp Phong cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng dữ dội.
Nhưng vì lưng quay về phía đám đông nên không ai chú ý đến sự kỳ lạ của cậu, chỉ thấy cậu đứng bất động trước giường bệnh của Vương Chấn như một khúc gỗ.
Nhìn thấy cảnh này, mắt tam giác và mỹ nữ trên mặt đều lộ ra vẻ khinh thường.
Đối với bọn họ, cho dù xuất hiện một biến số như Diệp Phong cũng khó lòng thay đổi được kết cục của Vương Chấn!
Ngay cả Vua châm cứu Giang Nam Lục Vân Phong cũng bó tay hết cách thì một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch có thể tạo ra kỳ tích gì được chứ?
Không chỉ hai người bọn họ, mà hầu như tất cả mọi người trong phòng cấp cứu đều không quá coi trọng Diệp Phong, chỉ coi cậu là một thằng nhóc đang muốn thể hiện mà thôi!
Nếu như không phải Lục Vân Phong chủ động mở lời để cho Diệp Phong thử một lần, phía bệnh viện tuyệt đối sẽ không để cậu nhúng tay vào!
Lúc này, Diệp Phong đột nhiên xoay người lại, nói với Lục Vân Phong: “Lục đại sư, có thể mượn kim bạc dùng không?”
“Hả?”
Nghe thấy lời này Lục Vân Phong liền cau mày, trên mặt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Ông ta không thể ngờ được rằng Diệp Phong cũng là trung y, sử dụng thuật châm cứu.
Đối với ông ta, chàng trai trẻ tuổi này đừng nói là châm cứu cứu người, đến cả bát huyệt trên cơ thể còn chưa chắc đã nhận ra được hết.
Mặc dù trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng Lục Vân Phong vẫn chủ động đưa một chồng kim bạc cho Diệp Phong.
Diệp Phong lấy ra một cái và đâm vào bạch huyệt trên thái dương của Vương Chấn.
“Phập!”
Cho dù vừa được truyền Độ Ách Thần Châm, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên châm cứu, trước đây chưa có kinh nghiệm nên không cẩn thận run tay, kim bị vẹo!
Chiếc kim bạc xuyên qua da của Vương Chấn, máu chảy ra từ đó.
Nhìn thấy cảnh này, Lục Vân Phong ở bên cạnh lộ ra vẻ thất vọng, ánh mắt tối sầm lại, bất lực lắc đầu.
Hi vọng càng lớn thất vọng càng nhiều!
Trong số những người ở đây có lẽ Lục Vân Phong là người duy nhất chân thành hy vọng rằng Vương Chấn sẽ tỉnh lại!
Nhưng bây giờ, nhìn thấy kỹ thuật châm cứu tồi tệ của Diệp Phong, ông ta thực sự bất lực.
Lúc này mắt tam giác chỉ vào Diệp Phong mắng nhiếc: “Thằng nhãi, mày đang cứu người hay đang giết người thế? Cha nuôi của ta đã sắp mất, mày còn bất kích với cơ thể của ông ấy, đúng là muốn chết mà!”
Nói xong, mắt tam giác liền giơ nắm đấm hướng về phía Diệp Phong.