Trước con hẻm nhỏ, nghe thấy chữ "Cút" lạnh lùng và tàn nhẫn của Diệp Phong, đám người anh Cẩu như được được đại xá, lê cơ thể bị thương nặng, chạy ra ngoài như thể chạy trốn.
Lúc này, Diệp Phong quay người, nói với cô gái trốn trong góc tường: "Này cô gái, cô yên tâm đi, người xấu đã bị tôi đánh chạy hết rồi!"
Nghe thấy giọng của Diệp Phong, cô gái kia như vừa mới hoàn hồn khỏi cơn hoảng loạn, toàn thân mềm nhũn, thở hổn hển.
Nhờ vào ánh đèn lờ mờ, Diệp Phong có thể thấy được chóp mũi của cô ấy thấm ra những giọt mồ hôi óng ánh, chiếc lưỡi nhỏ ngọt ngào lấp ló trong đôi môi đỏ nửa mở nửa khép.
Càng quyến rũ hơn là dù mặc một chiếc áo phông, nhưng vì thở gấp nên ngực không ngừng nhấp nhô, sóng biển dập dềnh.
Mặc dù bởi vì cô ấy đang đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm, khiến người khác khó có thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng Diệp Phong có thể kết luận rằng cô ấy chắc chắn là một cô gái xinh đẹp!
“À… rất cảm ơn anh! Vừa rồi nếu không nhờ anh ra tay cứu giúp, tôi thật sự không biết nên làm như thế nào", cô gái cảm kích nói.
Giọng nói của cô ấy trong trẻo ngọt ngào, nhưng Diệp Phong lại cảm thấy khá quen thuộc, tựa hồ đã từng nghe ở đâu đó.
"Ây da!"
Lúc này, cô gái tiến lên phía trước một bước, bỗng kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.
Thấy vậy, Diệp Phong lập tức chạy tới, quan tâm hỏi: "Cô làm sao vậy, cô không sao chứ?"
"Lúc… lúc nãy khi chạy trốn, không cẩn thận bị bong gân chân, vừa rồi không đau lắm, nhưng bây giờ chịu không nổi nữa!", cô gái cắn chặt răng, cố nén cơn đau nói.
"Hay cô gọi cho người nhà hoặc bạn bè đi, để họ đến đón cô?", Diệp Phong nói.
"Điện thoại của tôi vừa nãy bị rớt hỏng rồi”, cô gái thấp giọng trả lời.
“Vậy tôi cho cô mượn điện thoại của tôi”, Diệp Phong lấy điện thoại ra, chợt phát hiện điện thoại của mình không biết từ lúc nào đã hết pin.
Cậu ngồi xổm xuống, đưa tay ra xem xét, vừa đặt lên mắt cá chân mảnh khảnh bị thương của cô gái, cô ấy lại đau đớn kêu lên một tiếng.
Diệp Phong thấy thế, nhướng mày, trầm giọng nói: "Xương không bị trật khớp, hẳn là bị thương gân cốt, cần nhanh chóng chữa trị. Nhưng gần đây không có bệnh viện! Tuy nhiên, nhà của tôi ở phía trước không xa, trong nhà có rượu thuốc dùng để xoa bóp, nếu như cô không sợ tôi là người xấu thì tôi có thể cõng cô về bôi thuốc!"
Nghe vậy, cô gái do dự một lát, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, kiên định nói: "Tôi tin tưởng anh!"
Ngay sau đó, Diệp Phong cẩn thận từng li từng tí nâng cô gái lên, để cô ấy dùng chân trái chống đỡ cơ thể trước, tiếp đến cậu ngồi xổm xuống, để cô ấy dựa vào vai cậu.
Lúc này Diệp Phong mới phát hiện, cô gái kia kỳ thật rất cao, tầm một mét bảy mươi, nhưng cơ thể lại cực kỳ nhẹ, có lẽ vì sau khi Diệp Phong uống Tôi Thể Đan, tố chất thể lực đã tăng không ít, cho nên cõng cô ấy trên lưng cũng không thấy phí sức chút nào.
...
Ban đêm gió lạnh thổi qua, mái tóc của cô gái cũng bay theo gió, thỉnh thoảng cọ vào cổ Diệp Phong, khá ngứa.
Cùng với đó là hương thơm tinh tế, giống như sự kết hợp của hoa hồng và hoa tulip, thơm ngào ngạt, nhưng không phải mùi của bất kỳ loại nước hoa nào, mà là mùi thơm cơ thể tự nhiên của cô gái!
Chẳng mấy chốc, Diệp Phong đã đi tới cổng tòa nhà nhỏ nơi cậu ở, cậu sống ở tầng năm, bởi vì là chung cư kiểu cũ nên không có thang máy.
Diệp Phong cõng cô gái trên lưng đi thẳng một đường lên trên, nhưng còn chưa đi lên mấy bậc thang, bước chân của cậu đã chậm lại.
Không phải vì mất sức, mà bởi vì dáng người của cô gái này, quá tuyệt vời!
Vì tư thế bây giờ của hai người, lúc Diệp Phong cõng cô ấy bước lên cầu thang, không khỏi cảm nhận được hai bé thỏ trắng đang đè lên lưng mình.
Tuy trước đó Diệp Phong đã từng yêu đương với Tô My, nhưng mối quan hệ giữa hai người chỉ phát triển đến mức nắm tay mà thôi.
Nếu nói về hành động thân mật nhất với phụ nữ, có lẽ là nụ hôn nồng cháy giữa cậu và Sở Mai Dung trong phòng khách nhà họ Sở hôm nay.
Nhưng vào thời điểm đó, tất cả những gì cậu nghĩ là làm thế nào để cứu Sở Mai Dung, cũng không trải nghiệm tỉ mỉ sự kiều diễm trong đó.
Bây giờ, sự mềm mại từ phía sau truyền đến khiến Diệp Phong choáng váng một hồi, vừa đi đến tầng ba, cậu không tự chủ mà thở dốc, miệng nhất thời khô khốc, bụng dưới thậm chí bốc lên một ngọn lửa.
Nghe thấy tiếng thở của Diệp Phong, cô gái hơi ngượng ngùng hỏi: "À... tôi nặng lắm phải không?"
"Khụ khụ..."
Biết cô gái hiểu lầm, Diệp Phong chỉ có thể xấu hổ ho khan một tiếng, nói: "Đâu có, đâu có, không có đâu!"
Cậu thầm nghĩ, nếu cô gái đó biết được lý do tại sao cậu thở dốc, e rằng sẽ bị coi là kẻ háo sắc biến thái!
Chỉ có mấy tầng nhưng đối với Diệp Phong mà nói, lại là sự giày vò "tuyệt vời" nhất!
Trong lòng cậu vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn nhanh chóng lên tầng, lại vừa muốn cảm nhận sự mềm mại kinh người này nhiều hơn nữa.
Cuối cùng cũng đến cửa nhà của Diệp Phong, cậu cẩn thận dè dặt đặt cô gái xuống đất, để cô ấy đứng trên mặt đất bằng chân trái trong tư thế gà vàng độc lập, một tay vịn vách tường.
Diệp Phong lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa, sau đó dìu cô gái bước vào.
Thật ra Diệp Phong là người Yến Kinh, từ nhỏ đã theo bố đến Tô Hành, nhưng cậu chỉ có ấn tượng mơ hồ đối với Yến Kinh mà thôi.
Còn căn nhà này cũng là do bố cậu thuê, rộng hơn năm mươi mét vuông với hai phòng ngủ và một phòng khách, tuy rất chật chội nhưng được quét dọn sạch sẽ, ngăn nắp gọn gàng.
Trong phòng khách nho nhỏ, chỉ có một chiếc ghế sô pha và bàn ăn.
Diệp Phong nhẹ nhàng dìu cô gái lên ghế sô pha, đồng thời nói: "Thật xin lỗi, nhà của tôi tương đối nhỏ, cô chịu khó ngồi tạm chút nhé”.
Cô gái nhìn xung quanh một lượt, rồi mở miệng nói: "Đâu có, tôi cảm thấy rất tốt mà, rất ấm áp!"
"À, đúng rồi, tôi còn chưa tự giới thiệu, tôi tên là Diệp Phong, năm nay mười tám tuổi, là học sinh cấp ba của trường trung học phổ thông Tô Hành", Diệp Phong nói.
"Tôi cũng mười tám tuổi, tôi tên là..."
Đúng lúc này, giọng nói của cô gái chợt dừng lại, chần chờ một hồi, tựa hồ đã đưa ra quyết định, cô ấy đột nhiên cởi mũ lưỡi trai trên đầu ra, một mớ búi tóc đen rủ xuống như thác nước.
Ngay sau đó, cô ấy tiếp tục tháo chiếc kính râm lớn ra, giây kế tiếp, một khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ xuất hiện trước mặt Diệp Phong.
Diệp Phong từng nghe một câu nói, mỹ nhân là người có khuôn mặt xinh như hoa tươi, giọng nói như chim hót, tinh thần như trăng, dáng vẻ như liễu, xương cốt như ngọc, da trắng như băng tuyết.
Mà mỹ nhân trước mặt hoàn toàn phù hợp với điểm này.
Chỉ thấy da thịt cô ấy trắng nõn, làn da như tuyết sáng long lanh tựa pha lê, tỏa ra vầng hào quang như ngọc bích, một đôi mắt đẹp như sao như trăng, phát ra ánh sáng rực rỡ, đầy khí chất nữ tính.
Dù cô ấy chỉ mặc một chiếc áo phông và quần jean bình thường cũng khó che lấp được vẻ tươi mát trên cơ thể, đẹp đến mức không gì sánh bằng, bất kỳ người phụ nữ nào gặp cô ấy, e rằng đều sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm!
Diệp Phong không phải là kẻ mê gái, trường trung học Tô Hành luôn nổi danh với danh hiệu "Mỹ nữ vô kể", nhưng trong toàn bộ trường trung học, e rằng chỉ có hoa khôi Sở Mai Dung mới có thể đọ sắc với cô gái ở trước mặt này.
Đúng lúc này, Diệp Phong tình cờ bắt gặp ánh mắt của cô ấy, cảm nhận được sự trong trẻo trong đôi mắt xinh đẹp kia, nhất thời ngây dại.
Cậu không ngờ người mình vô tình cứu được, lại là một mỹ nhân quyến rũ như vậy!
Một lúc lâu sau, cậu mới định thần lại, hai gò má hơi ửng hồng, nhìn cô gái nói: "À ... cô còn chưa nói cho tôi biết tên của cô là gì?"
Nghe câu này, cô gái lộ ra vẻ khác thường, đôi mắt đẹp tràn ngập vẻ kinh ngạc, ngạc nhiên nói:
"Anh… không biết tôi sao?"
"Hả?"
Diệp Phong nghe vậy sửng sốt, vô thức hỏi ngược lại: "Cô rất nổi tiếng à? Tôi nên biết cô sao?"