Ngay sau đó, Giang Vân Phi quay lại nhìn Diệp Phong với vẻ mặt đắc thắng.
Giang Vân Phi nghĩ cho dù Diệp Phong có con mắt tinh tường, biết giá trị của món bảo vật này, nhưng lúc này, cậu không thể không giao nó ra.
Bảo vật tuy tốt, nhưng nếu vì nó mà mất mạng thì cũng thật uổng phí.
Điều này ai cũng biết.
Nhưng điều nằm ngoài dự liệu của hắn là Diệp Phong cười khinh thường, hất cằm, nhìn bọn họ bằng ánh mắt cao ngạo, nói:
“Ha ha… Giang Vân Phi, đây là con át chủ bài của anh sao? Thật đáng tiếc, anh không mua nổi mạng của tôi đâu!”
“Hỗn láo!”
Nghe vậy, đạo trưởng Ngô quát lớn, chuẩn bị giơ kiếm lên tấn công.
Lúc này, Diệp Phong đột nhiên di chuyển.
Chỉ thấy cậu chậm rãi nâng chân phải lên, trên người tỏa ra khí thế mạnh mẽ, phóng ra lực Bạch Hổ, dường như có tiếng hổ gầm vang vọng khắp nơi.
Vẻ mặt của đạo trưởng Ngô chợt thay đổi, khóe mắt giật mạnh, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Trong mắt đạo trưởng Ngô, Diệp Phong như biến thành một con Bạch Hổ nuốt chửng trời đất, ngạo nghễ gầm rú, không thể ngăn cản.
“Không hay rồi!”
Một loại cảm giác nguy hiểm chưa từng có bao trùm toàn bộ người đạo trưởng Ngô, thậm chí ông ta còn cảm nhận được sự nguy hiểm chết chóc, khí huyết toàn thân như đông cứng lại, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Ông ta đang định kéo Giang Vân Phi lùi lại phía sau, tạm thời tránh nguy hiểm.
Nhưng…
Cuối cùng vẫn chậm một bước!
Phản ứng của ông ta rất nhanh, nhưng động tác của Diệp Phong còn nhanh hơn.
“Rầm!”
Chân phải của Diệp Phong giậm mạnh xuống mặt đất, hệt như Thái Sơn đè xuống.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất làm bằng xi măng lập tức nứt lìa, khu vực xung quanh cùng rung chuyển.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!