Sáng sớm ngày hôm sau, Dương Kiệt tỉnh dậy với tinh thần sáng láng
Sau khi tắm rửa xong, hắn cầm theo lá bùa đã luyện tối qua rồi đi ra ngoài.
Hôm qua không gặp Diệp Khinh Tuyết, nhưng ít nhất Diệp Khinh Tuyết đã thu xếp chỗ ở cho mình, có lẽ đối phương thật sự rất bận, dù sao cô ấy cũng là tổng tài của một một công ty lớn.
Hôm nay chắc là có thời gian gặp mình nhỉ?
Sau khi gặp Diệp Khinh Tuyết xong, hoàn thành những gì ông già dặn dò, mình cũng nên đi chơi một chút. Lần nào cũng bị ông già sai ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa trở về, ông già còn không cho nghỉ, lập tức sai ra ngoài làm nhiệm vụ khác. Cuộc sống mấy năm qua thật quá đáng thương rồi.
Dương Kiệt thở ngăn than dài, có điều bây. giờ mình đã thoát khỏi nanh vuốt của ông già, không phải mình muốn chơi thế nào thì chơi thế đấy sao?
Nghĩ đến chỗ vui vẻ, Dương Kiệt nhịn không được bật cười ha ha.
Có điều, bây giờ phải đi gặp Diệp Khinh Tuyết trước đã.
Hy vọng là sẽ không có rắc rối gì.
"Ơ, sao hôm nay dưới lầu có nhiều người thế nhỉ?"
Dương Kiệt đi đến Quốc Tế Tinh Hải, phát hiện sảnh lầu một chật kín người, có rất nhiều người đang cầm tờ đơn viết cái gì đó.
"Chàng trai trẻ, cậu cũng đến đây tham gia tuyển dụng à?"
Lúc này, một ông chú trung niên đi tới trước. mặt Dương Kiệt, đưa cho hắn một điếu thuốc: "Hút một điếu không?"
"À, cảm ơn ạ" Dương Kiệt nhận lấy điếu thuốc, nhưng hắn không hút, ngược lại kỳ quái nhìn ông chú trung niên, không biết ý của chú ta là gì.
Chú trung niên kia nói: "Cậu xem, Quốc Tế Tinh Hải đúng là một công ty lớn. Tôi đến đây để xin làm bảo vệ, vốn tưởng là không có ai cạnh tranh, đến đây mới biết, ngoài mình ra còn có mấy chục người nộp đơn làm bảo vệ. Chàng trai trẻ, tôi thấy thể chất của cậu không tồi, hẳn là không lo tìm việc làm, đừng tranh công việc này với lão già tôi nhé."
Người chú trung niên nhìn dáng người của Dương Kiệt, lại thấy hẳn ăn mặc có chút mộc: mạc. Nhìn trang phục này, tám phần mười là đến xin làm bảo vệ, cảm thấy mình không thể cạnh tranh được với Dương Kiệt, thế là tới nói chuyện, hy vọng chàng thanh niên này hút thuốc là của mình rồi sẽ đi tìm công ty khác.
Dương Kiệt không nói nên lời: "Cái đó, chú à, chú đừng hiểu lầm, tôi không phải đến tìm việc, tôi đến đây để tìm người."
"Cái gì? Cậu không phải đến đây để xin việc à! Quá tốt rồi" Vị đại thúc vẻ mặt vui vẻ nói.
Tưởng đối phương không nể mặt mình, ai ngờ là mình hiểu lầm. Hiểu lầm thì tốt rồi, coi như bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Nghĩ đến đây, chú ta càng vui vẻ hơn.