Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Diệp Thanh Dương không cẩn thật vọt vào trong.

Mấy nhân viên bảo vệ đang đuổi theo sau không dứt.

"Chết tiệt, cậu mau đứng lại cho tôi! Nhanh đứng lại!"

Nhìn thấy nhân viên bảo vệ không ai có thể ngăn cản được anh, Tưởng Chấn Lôi tức giận: 'Một đám phế vật ồn ào, cút hết ra ngoài cho tôi!"

Bảo vệ lập tức dừng lại, nơm nớp lo sợ lui ra ngoài.

Diệp Thanh Dương hồn nhiên chưa phát giác ra, vừa vào cửa đã nói với Tưởng Chấn Lôi: "Tôi còn tưởng hai người đang nói chuyện công việc, ai ngờ lại đang uống rượu, sao uống rượu lại không gọi tôi? Hai người cũng quá keo kiệt đó!"

Vẻ mặt Tưởng Chấn Lôi không vui:

"Tôi và tổng giám đốc Lâm đàm phán, anh tới đây là gì?"

"Tôi là vị hôn phu của cô ấy, tôi không ở đây thì người phụ

nữ của tôi không có cảm giác an toàn!" Diệp Thanh Dương nói.

Tưởng Chấn Lôi khinh bỉ nhìn Diệp Thanh Dương: "Sao tôi không nhìn ra anh có thể mang đến cảm giác an toàn cho cô ấy vậy?"

Diệp Thanh Dương cười nói: 'Chuyện anh không nhìn ra có rất nhiều, buổi tối hai người chúng tôi quan hệ bao nhiêu lần anh nhìn ra sao? Tôi và cô ấy thích dùng tư thế gì anh nhìn ra sao? Không nhìn ra đúng không? Ha ha ha!"

”... Anh”

Tưởng Chấn Lôi lập tức tức giận đến mức khuôn mặt biến thành màu gan heo.

Lâm Quân Dao cũng đỏ bừng mặt, cô cắn răng, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Tưởng Chấn Lôi thấy Lâm Quân Dao vậy mà lại chấp nhận, hắn nhớ lại tin tức ngày hôm trước mà trong lòng càng tức giận hơn.

Mẹ kiếp, con đàn bà tỉ tiện này! Ông đây vốn tưởng cô là nữ thần thanh cao, không ngừng theo đuổi, nhưng cô lại không đồng ý, kết quả lại để thứ hàng

này chiếm được lợi.

Con mẹ nó, cô quá không biết điều rồi, vậy đừng trách hôm nay ông đây ra tay độc ác.

Tưởng Chấn Lôi liếc mắt ra hiệu cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh, nhân viên phục vụ ngầm hiểu.

Sau đó Tưởng Chấn Lôi cắn răng, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Ha ha, vị hôn phu của tổng giám đốc Lâm thật đúng là không biết nói chuyện, nhưng tôi lại là người đại lượng, không so đo, anh đã tới đây rồi thì chúng ta ngồi xuống

cùng uống một chén đi!

Rất nhanh, nhân viên phục vụ bưng rượu vang tới, khui rượu ra.

Tưởng Chấn Lôi mở chai rượu ra, định rót hết rượu vàng vào trong bình:

"Rượu này giống như một mỹ nhân đang ngủ say, cần phải tỉnh dậy trước mới trở nên đồi dào sức sống..."

Nhưng hắn còn chưa nói xong Diệp Thanh Dương đã ôm lấy bình rượu, trực tiếp đặt bên miệng ngửa đầu uống ừng ực.

"Anh" Tưởng Chấn Lôi sửng sốt.

Diệp Thanh Dương uống xong còn lau miệng một cái, vẫn chưa thoải mãn ợ một tiếng: "Ừm, rượu ngon!"

Thái độ ngu ngơ ra vẻ ta đây đã chọc cho Lâm Quân Dao buồn cười, suýt chút nữa đã cười ra tiếng.

Cái này rất tốt, đã thay cô uống hết rồi.

Trong thời khắc mấu chốt tên gia hỏa này vẫn khá hữu íchI

Diệp Thanh Dương không để ý tới ánh mắt như phóng hỏa của Tưởng Chấn Lôi, quay đầu nói với Lâm Quân Dao: "Quân Dao à, cô không biết đâu, chiếc Santana kia lại bị hỏng giữa đường, tôi đã vứt xe sang một bên chạy tới đây, cổ họng khát đến mức bốc khói, may mà có chai rượu này!"

Sau đó Tưởng Chấn Lôi nhếch miệng cười: "Khát nước quá, xin lỗi nhé...!"

Tưởng Chấn Lôi không che giấu được nội tâm tức giận, hai mắt dường như bắn ra tia lửa: "Anh..."

"Anh cái gì mà anh? Đừng quá tức giận, ông chủ lớn như anh không thể nhỏ mọn như vậy, biết chưa?" Diệp Thanh Dương chỉ vào Tưởng Chấn Lôi, giống như đang giáo huấn một đứa trẻ vậy.

Chỉ với một câu đã khiến cho Tưởng Chấn Lôi á khẩu không nói nên lời, suýt chút nữa đã giận đến mức bốc khói.

Lâm Quân Dao ở bên cạnh sợ sự việc trở nên quá nghiêm trọng không thể kết thúc được, vội vàng nói:

"Anh Tưởng, vị hôn phu của tôi vừa từ trên núi xuống, không hiểu chuyện, mong anh thứ lỗi. Rượu này tôi sẽ dùng giá gốc bồi thường cho anh!"

"Không cần!" Tưởng Chấn Lôi lạnh lùng nói.

Một chai rượu giá mấy ngàn tệ Tưởng Chấn Lôi cũng không quan tâm.

Nhưng chai rượu này có vấn đề.

Hắn đã cho người điều chỉnh nồng độ cồn của rượu từ trước, hơn nữa cũng bỏ thêm một chút chất gây ảo giác vào trong, đồng thời điều chỉnh mùi vị và tỷ lệ cho cân đối, khiến người ta không thể phát hiện ra mùi gì lạ.

Sau khi điều phối rượu thì cho dù người uống giỏi đến mấy, dù chỉ uống một ly thì sau nửa giờ cũng sẽ say như chết.
 

Rượu này hắn vốn muốn để cho Lâm Quân Dao uống nhiều một chút, say rượu thì dễ làm việc hơn.

Hơn nữa, cho dù ngày hôm sau có đi kiểm tra thuốc thì chất gây ảo giác cũng bay hơi rất nhanh, cũng chỉ có thể kiểm tra được nồng độ cồn rất cao mà thôi, không gây ra rắc rối khác.

Nhưng hắn không nghĩ tới lại bị cái tên thanh niên lỗ mãng khát nước này làm cho buồn bực.

Chết tiệt!

Ông đây năm mơ không chưa bao giờ nghĩ tới rượu được pha chế cẩn thận lại bị người ta dùng để giải khát.

Nhưng tên thanh niên lỗ mãng này sẽ nhanh chóng say rượu, Lâm Quân Dao sẽ nhìn ra rượu có vấn đề, vậy nên phải

đưa tên lỗ mãng này đi càng nhanh càng tốt.

"Hừ! Chúng ta đàm phán nghiêm túc, nhưng như thế này thật là mất hứng, nếu còn như vậy thì không đàm phán nữa!"

Tưởng Chấn Lôi vung tay lên, đứng dậy muốn rời đi. "Anh Tưởng xin dừng bước!" Lâm Quân Dao vội vàng gọi Tưởng Chấn Lôi lại.

Mục đích chủ yếu cô tới đây là vì muốn có được đầu tư, nếu không thì cần gì phải mạo hiểm xông vào hang hổ chứ?

Nếu cuộc đàm phán này cứ thế mà kết thúc, vậy thì nhà họ Lâm phải đối mặt với mưa gió phía sau thế nào đây?

Lâm Quân Dao nói: “Anh Tưởng, đừng để chuyện này ảnh hưởng đến việc đàm phán giữa chúng ta, nếu như anh thấy vị hôn phu của tôi khó chịu thì tôi có thể bảo anh ấy ra ngoài trước chờ tôi!”

"Sao tôi lại phải ra ngoài đợi? Tôi phải ở đây!" Diệp Thanh Dương đột nhiên trở nên cố chấp.

Hơn nữa, cả khuôn mặt anh đỏ bừng, vẻ ngoài giống như đang say rượu.

Tưởng Chấn Lôi vừa thấy tình hình không ổn, vội vàng hô lên với đàn em: "Người đâu, mau mang vị này xuống nghỉ ngơi đi"

“Tôi không đi!" Diệp Thanh Dương đứng lên, vung tay: "Tôi muốn uống rượu, uống... uống... uống rượu."

Anh đi loạng choạng, nói không rõ lời, trông như say tới mức sắp ngã xuống đất.

Mấy tên vệ sĩ mặc đồ đen bước đến đây, kéo Diệp Thanh Dương ra ngoài.

Thấy vậy trên mặt Tưởng Chấn Lôi lại lập tức nở nụ cười thoải mái.

Tên thanh niên lỗ mãng kia uống một chai rượu, không quá hai ngày anh cũng đừng nghĩ tới chuyện tỉnh rượu.

"Anh Tưởng, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện chính rồi chứ?" Lâm Quân Dao thúc giục nói.

"Tổng giám đốc Lâm, cô gấp gì chứ, từ trước đến nay chúng tôi đều quen việc đàm phán trên bàn rượu, không rượu

thì nói thế nào đây?"

Nói xong hắn búng tay một cái, một chai rượu vang lại được bưng lên.

Lâm Quân Dao lập tức đen mặt. Cái chết tiệt này vẫn không dứt sao.

Mà chai rượu này là do Tưởng Chấn Lôi cho người chuẩn bị tạm thời, là hàng dự bị.

Tưởng Chấn Lôi mỉm cười nhìn Lâm Quân Dao, như thể Lâm Quân Dao đã là con mồi chắc chắn rồi.

Hắn rót cho Lâm Quân Dao một ly, cũng rót cho mình một chén, nâng chén nói: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ!"

Lâm Quân Dao nghe ý những lời này thì bất lực nâng chén lên.

Cô liên tục do dự, nhưng vẫn nâng chén rượu lên: "Hợp tác vui vẻ!"

Sau đó uống một hơi cạn sạch dưới ánh nhìn chăm chú của Tưởng Chấn Lôi.

"Rất hay!" Tưởng Chấn Lôi đặt chén rượu xuống, võ tay nói: "Quả nhiên tửu lượng của tổng giám đốc Lâm rất tốt, lại uống thêm một ly nữa chứ?"

"Không, không uống nữa!" Lâm Quân Dao từ chối.

Cô phát hiện ra loại rượu này dường như rất mạnh, vừa uống hết một ly tim đã đập nhanh hơn, ý thức đã mắt đầu hỗn loạn, đầu óc cũng choáng váng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!