Thoáng cái, bóng dáng của Diệp Thanh Dương trong mắt Liễu Thanh Thanh càng ngày càng cao lớn.
Liễu Thanh Thanh dịu dàng nhìn khuôn mặt của anh, trong lòng thầm cảm thấy hết sức ngọt ngào.
Đây là người đàn ông tương lai của cô sao?
Lúc này trông anh ấy thật sự quá đẹp trai rồi đó!
Còn Trần Minh Viễn đứng bên cạnh chứng kiến cảnh này đã tức đến nổ phổi, nhưng mà hắn ta vẫn phải đè nén cơn giận này xuống, cố tìm cơ hội lật ngược tình thế để trấn áp Diệp Thanh Dương.
"Viện trưởng Trịnh, vừa rồi ngài nói ngài không thực hiện ca phẫu thuật này được, không phải ý ngài là người này không cứu được nữa sao?"
“Đương nhiên là không rồi!” Viện trưởng Trịnh nói: “Sở dĩ tôi nói tôi không thực hiện ca phẫu thuật này được là vì muốn bắt đầu phẫu thuật phải rút Khóa Hồn Châm trên đầu cậu ta xuống. Tuy nhiên, chiếc Khóa Hồn Châm đó đang nằm ngay vị trí quan trọng trên đầu người bị thương, nếu rút ra không cẩn thận thì tình trạng của cậu ta sẽ nhanh chóng chuyển biến xấu đi, cho dù có làm phẫu thuật cũng vô ích thôi cho nên cách an toàn nhất là mời cao nhân đến thực hiện ca phẫu thuật này!"
Nói xong, Trịnh Diệu Tiên lại nhìn về phía Diệp Thanh Dương.
"Mời anh ta đến cứu người?" Trần Minh Viễn kinh ngạc hỏi: "Anh ta có giấy phép hành nghề y sao?"
Diệp Thanh Dương lắc tay: "Tôi không có!"
"Ngài nghe chưa!" Trần Minh Viễn nói: "Nếu xảy ra chuyện gì thì ai sẽ chịu trách nhiệm?"
"Tôi chịu!" Viện trưởng Trịnh hét lớn.
Ông ấy ngày càng thất vọng về Trần Minh Viễn.
Cứu người quan trọng mà người này cứ tìm lý do dong dài mãi, đây là hành vi mà một vị bác sĩ nên có sao?
"Cao nhân, xin ngài hãy mau chóng cứu người bị thương này đi. Tôi sẽ làm trợ lý cho ngài!" Viện trưởng Trịnh cung kính mời Diệp Thanh Dương đến bên bàn mổ.
Trần Minh Viễn: “…”
Viện trưởng Trịnh làm trợ lý thì tôi làm gì?
Trịnh Diệu Tiên thấy Trần Minh Viễn thất thần thì lập tức quát lớn: "Sao cậu còn không mau đi khử trùng đi? Làm xong thì đứng sang bên cạnh chờ cao nhân chỉ huy tiếp!"
"Ừm ừm!"
Trần Minh Viễn nghe vậy thì nghẹn một hơi ngay ngực nhưng không thể làm gì được.
"Khoan đã!"
Diệp Thanh Dương xua tay: “Ai nói tôi sẽ thực hiện ca phẫu thuật này chứ?”
"Cao nhân, ý ngài là sao?" Viện trưởng Trịnh biến sắc, trong lòng chợt có dự cảm không lành.
Diệp Thanh Dương nói: "Tôi đã giúp các người giữ mạng người bị thương lại rồi, những chuyện còn lại nên để bệnh viện các người xử lý chứ. Cái gì cũng để tôi làm hết thì bệnh viện các người còn việc gì để làm hả?"
Viện trưởng Trịnh tỏ vẻ khó xử: "Nhưng nếu ngài không ra tay, chúng tôi thực sự không dám chắc mình sẽ làm được!"
Bà Lưu nhanh chóng bước tới, ôm lấy đùi Diệp Thanh Dương cầu xin: "Cao nhân, cầu xin cao nhân hãy cứu lấy con trai tôi. Tôi sẽ trả tiền cho ngài, dù là bao nhiêu tôi cũng bỏ được, cầu xin ngài đấy!"
"Đây không phải là vấn đề tiền bạc!" Diệp Thanh Dương đang đỡ bà Lưu đứng dậy thì trong đầu đột nhiên nhớ chuyện gì đó, anh hỏi: "À, nếu là mấy chục vạn bà cũng bỏ ra được sao?"
Bà Lưu vội vàng gật đầu: “Đừng nói là mấy chục vạn, ngài muốn mấy trăm vạn cũng được, chỉ cần ngài đồng ý cứu con trai tôi thôi!”
"Không, tôi chỉ muốn mấy chục vạn thôi, hơn nữa cứ coi như là bà cho tôi mượn đi. Tới lúc tôi cứu được con trai bà, tôi sẽ nói ra con số cụ thể!" Diệp Thanh Dương nói.
"Được, được! Cảm ơn cao nhân!" Bà Lưu cảm kích nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thanh Dương.
Diệp Thanh Dương bước đến bên cạnh bàn mổ, các nhân viên y tế xung quanh cũng bắt đầu chuẩn bị dụng cụ, người không liên quan thì rời khỏi phòng bệnh.
Vài phút sau.
"Đã khử trùng xong chưa?" Diệp Thanh Dương hỏi.
"Xong rồi!" Trịnh Diệu Tiên nói.
Diệp Thanh Dương chỉ vào Trần Minh Viễn: "Vậy anh đi ra ngoài đi!"
Trần Minh Viễn: “...”
Mẹ kiếp, thân là một trưởng khoa như tôi tới đây chỉ có tác dụng khử trùng phòng mổ cho anh thôi sao?
Hơn nữa dùng xong còn đá thẳng ra ngoài như vậy nữa?
Trần Minh Viễn khó chịu như ăn phải phân.
"Anh không chịu đi à?" Diệp Thanh Dương giả vờ rời khỏi bàn mổ.
"Cao nhân, ngài đừng tức giận!" Viện trưởng Trịnh vội vàng chạy tới kéo Diệp Thanh Dương lại, ông ấy nhìn ra Diệp Thanh Dương có xích mích gì đó với Trần Minh Viễn, thế là ông quay sang trừng mắt với Trần Minh Viễn: "Sao anh còn chưa cút ra nữa?"
Trần Minh Viễn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Tôi cút, tôi cút đi đây!!"
Cả đời hắn ta chưa bao giờ phải chịu oan ức lớn như ngày hôm nay. Đến lúc ra khỏi cửa phòng bệnh, ngực hắn ta không ngừng phập phồng vì tức giận, đôi mắt cũng hiện lên đầy tơ máu đỏ ngầu.
Sau khi đóng cửa lại, trước tiên Diệp Thanh Dương giải phóng những huyệt đạo anh đã phong bế trên người bị thương, sau đó mới rút Khóa Hồn Châm ra.
"Tôi không thích cầm dao mổ, ông cứ thực hiện theo lời tôi nói là được!" Diệp Thanh Dương nói với Viện trưởng Trịnh.
"Cũng được!"
Có cao nhân bên cạnh, đương nhiên là Trịnh Diệu Tiên đã tự tin hơn hẳn.
“Trước tiên mở hộp sọ ra trước, tiến vào từ vị trí cách phía tây ốc tai 2 tấc một phân…”
Nếu nói lúc này bàn mổ là chiến trường thì viện trưởng Trịnh chính là Tướng quân trực tiếp xông pha vào trận chiến, còn Diệp Thanh Dương là Thống soái đứng sau chỉ huy muôn nghìn binh mã, chỉ đạo Viện trưởng Trịnh mạnh mẽ cầm dao giết địch.
...
Ngoài cửa phòng bệnh, Liễu Thanh Thanh đang chắp tay cầu nguyện: "Ông trời phù hộ, Thanh Dương nhất định phải thành công!"
"Hừ, nằm mơ đi!" Trần Minh Viễn nghe được lời cầu nguyện của Liễu Thanh Thanh thì độc ác mỉa mai: "Đừng nghĩ có viện trưởng Trịnh tin tưởng thì anh ta có thể trở thành cao nhân thật. Tôi biết ca phẫu thuật này phức tạp cỡ nào, đến chứng chỉ hành nghề y mà anh ta còn không có thì làm sao anh ta có thể hoàn thành ca phẫu thuật này chứ?"
Trần Minh Viễn nhìn Diệp Thanh Dương thế nào cũng không giống người có thể cứu sống người khác.
"Thừa nhận người khác ưu tú khó như vậy sao?" Liễu Thanh Thanh hỏi.
"Cô... Hừ!" Trần Minh Viễn hừ lạnh một tiếng: "Hiện tại cô muốn nói thế nào cứ nói đi, đến khi phẫu thuật kết thúc mọi việc sẽ rõ ràng, người giả vờ sẽ phải trả giá!"
"Tôi tin tưởng người đàn ông của tôi, anh ấy nhất định sẽ làm được!" Trong mắt Liễu Thanh Thanh tràn đầy vẻ hạnh phúc.
"Người đàn ông của cô là cái quái gì chứ!" Trần Minh Viễn tức giận nghiến đến sắp mẻ cả răng!
...
Ước chừng hai tiếng đồng hồ trôi qua, trong phòng bệnh truyền ra một tiếng hô to: “Gia đình của bệnh nhân có thể vào rồi!”
Nghe vậy bà Lưu vội vàng chạy vào trước, đi nhanh đến bên giường bệnh, bà ta hoảng hốt hỏi: “Con trai tôi thế nào rồi?”
Trịnh Diệu Tiên lau đi mồ hôi trên trán: "Đừng lo lắng, dấu hiệu sống của con trai bà đã ổn định, rất nhanh sẽ vượt qua giai đoạn nguy hiểm, hẳn là đêm nay cậu ta sẽ tỉnh lại!"
"Thật tốt quá! Thật tốt quá!" Bà Lưu vui mừng không thôi, nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho chồng: "Lão Kỷ à, con trai không sao rồi, thật là tạ ơn trời đất!"
Kỷ Trường Minh nghe xong cũng mừng đến suýt khóc: "Vậy là được rồi, bà nhanh quay điện thoại về phía viện trưởng Trịnh đi!"
"Viện trưởng Trịnh, ngài thật sự đúng là ngôi sao sáng của ngành y học nước nhà, con trai tôi nhặt được mạng sống thứ hai từ tay ngài, sau này nó sẽ là con nuôi của ngài!"
Trịnh Diệu Tiên nói: "Lãnh đạo Kỷ, việc này không phải là công lao của tôi đâu, tôi chỉ làm trợ thủ thôi, người cứu con trai ông là cậu trai trẻ này đây!"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!