"Viện trưởng Trịnh, có chuyện gì vậy?" Trần Minh Viễn hỏi.
Trịnh Diệu Tiên đáp: “Theo lý mà nói, với vết thương nặng cỡ này bệnh nhân đã không cầm cự được tới bây giờ đâu, vậy mà theo các chỉ số tôi vừa kiểm tra thì người này vẫn còn sức sống rất mãnh liệt. Đây quả thật là kỳ tích của nhân loại, nhờ vậy mà chúng ta sẽ có đủ thời gian chữa trị cho bệnh nhân!”
Trịnh Diệu Tiên lại quay đầu về phía người nhà của bệnh nhân, nói: "Bà Lưu, ở hiền gặp lành, xem ra tới ông trời cũng đang bảo vệ con bà đấy!"
“Thật tốt quá!” Bà Lưu mừng rỡ rơi nước mắt.
Trịnh Diệu Tiên nói tiếp: "Việc này không nên chần chừ nữa, mọi người mau đẩy bàn mổ di động tới đây, tự tay tôi sẽ phẫu thuật cho bệnh nhân này, ngay tại đây!"
Trần Minh Viễn lập tức chen vào: "Viện trưởng Trịnh, để tôi làm trợ lí cho ngài!”
Được đứng cùng bàn mổ với viện trưởng Trịnh là một chuyện đáng vinh hạnh, chuyện này chẳng khác gì việc một người dẫn chương trình tuyến ba được cọ sự nổi tiếng của Lưu Thiên vương*! (*Danh hiệu của diễn viên Lưu Đức Hoa)
Viện trưởng Trịnh cau mày, ông có hơi phản cảm với thái độ ân cần quá mức của Trần Minh Viễn. Nhưng mà lúc này mấy trợ lý của ông ấy đều đang trong phòng mổ hết rồi, liếc nhìn sang thẻ công tác của Trần Minh Viễn thì thấy anh ta cũng là một trưởng khoa, trình độ vừa đủ nên đành dùng tạm vậy.
"Chuẩn bị khử trùng tại chỗ, những người không liên quan xin hãy ra ngoài chờ đợi!" Viện trưởng Trịnh ra lệnh.
Bà Lưu nghe vậy thì định đi ra cùng mấy y tá.
Có điều vào lúc này bọn họ đột nhiên nghe thấy Viện trưởng Trịnh hét lớn, hỏi: "Cái gì đây… cái này là cái gì đây?"
Trong quá trình kiểm tra trước phẫu thuật, ông ấy vừa vạch tóc người bị thương ra lập tức phát hiện một cây kim bạc đang găm vào đầu anh ta.
Bà Lưu nghe thấy tiếng động vội vàng quay lại, lúc nhìn rõ thứ trên đầu con mình thì suýt nữa đã ngã xuống đất.
"Bà Lưu, sợ là tôi không thể thực hiện ca phẫu thuật này được rồi!" Viện trưởng Trịnh nói với vẻ xin lỗi.
Bà Lưu nghe xong thì càng muốn ngất đi, chẳng lẽ con trai bà đã hết hy vọng rồi sao?
Lúc này trong đầu bà ta chợt hiện lên một người.
Chính cậu ta! Chắc chắn chuyện này là do cậu ta làm!
"Là do cây kim này có vấn đề sao? Tôi biết là ai làm!" Bà Lưu nghiến răng nghiến lợi nói.
Đôi mắt của Viện trưởng Trịnh sáng lên: "Bà mau liên lạc với người đó đi!"
"Tôi không biết hiện tại cậu ta đang ở đâu nhưng tôi có ảnh của cậu ta!"
Nói xong bà lập tức mở điện thoại ra cho Viện trưởng Trịnh xem, lúc này Trần Minh Viễn vừa nhìn thấy ảnh của Diệp Thanh Dương thì lập tức hét lên: "Tôi biết người này!"
"Anh biết người này sao?" Viện trưởng Trịnh khá ngạc nhiên.
"Viện trưởng Trịnh, trước tiên tôi phải khẳng định với ngài là tôi không có qua lại thân thiết gì với người này đâu, tôi chỉ mới gặp anh ta một lần thôi!"
Trần Minh Viễn dính phải gặp rắc rối nên đã nhanh nhẹn phủi sạch quan hệ với Diệp Thanh Dương.
Viện trưởng Trịnh hưng phấn nói: "Cậu ấy đang ở đâu? Mau đưa tôi đi gặp cậu ấy mau!"
"Viện trưởng Trịnh, ngài thân phận cao quý, gọi anh ta đến đây gặp ngài là được rồi!" Trần Minh Viễn kiêu ngạo vỗ ngực nói: "Tôi sẽ tự mình đi gọi!"
Trần Minh Viễn vui mừng khôn xiết, lần này hắn ta có cơ hội trả thù rồi.
Vừa rồi thằng nhãi này còn kiếm chuyện chọc tức mình, giờ thì vướng vào án mạng rồi này!
Đợi tới lúc anh vào tù rồi thì bạn gái anh ngoài này vẫn phải ngoan ngoãn phục vụ tôi thôi, đúng không?
Trần Minh Viễn bước nhanh ra khỏi phòng bệnh rồi đi tới hành lang vẫy tay với Diệp Thanh Dương: "Tên kia, anh mau tới đây, có chuyện quan trọng đang tìm anh này!"
Hắn ta sợ đánh rắn động cỏ cho nên đã cố tình không nói rõ có chuyện gì.
"Tìm tôi?" Diệp Thanh Dương cau mày: "Được rồi, nếu anh không tìm tôi thì tôi cũng đang định đi tìm anh đây này!"
"Thanh Dương, đừng xúc động!"
Sau khi được nhìn thấy giá trị vũ lực thật sự của Diệp Thanh Dương, Liễu Thanh Thanh rất sợ Diệp Thanh Dương sẽ đánh Trần Minh Viễn một trận!
Thế là cô đã theo sát Diệp Thanh Dương đến tận phòng ICU.
Vừa vào phòng, Diệp Thanh Dương nhìn thấy người bị thương nằm trên giường thì anh lập tức hiểu ra: "Thật là trùng hợp nha!"
Trịnh Diệu Tiên đánh giá Diệp Thanh Dương một phen rồi mới hỏi: "Xin hỏi, cậu trai trẻ đây là người đã châm cứu cho bệnh nhân này đúng không?"
Diệp Thanh Dương còn chưa kịp trả lời, Trần Minh Viễn đã chen vào nói trước: "Tốt nhất là anh nên nói ra sự thật đi. Nhân chứng vật chứng đều đã đủ, thẳng thắn sẽ được khoan hồng!"
Diệp Thanh Dương và viện trưởng Trịnh không hẹn mà cùng nhau trừng mắt liếc Trần Minh Viễn một cái.
Diệp Thanh Dương nói: "Cái này thật sự là do tôi châm!"
"Quả nhiên là cậu!" Trần Minh Viễn cuối cùng cũng chờ được câu này, hắn ta vội vàng nói với y tá: "Cô mau đi gọi bảo vệ, tôi sẽ gọi cảnh sát! Còn tên này đừng có dại mà làm càn, nếu không tội sẽ chồng thêm tội!"
“Khoan đã!” Viện trưởng Trịnh xua tay, sắc mặt âm trầm nhìn Trần Minh Viễn: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Trần Minh Viễn liếm liếm đôi môi khô khốc: "Sao vậy viện trưởng Trịnh, tên này đã dùng kim đâm chết người rồi, chúng ta tuyệt đối không thể để anh ta chạy thoát được!"
"Vớ vẩn!" Viện trưởng Trịnh chỉ vào trán Trần Minh Viễn hung hăng mắng một tiếng: "Uổng công anh làm được đến chức trưởng khoa!"
"Tôi..!"
Trần Minh Viễn bị cơn giận của Viện trưởng Trịnh dọa sợ, không biết mình đã sai ở đâu.
Giây tiếp theo, viện trưởng Trịnh vội vàng đi tới chỗ Diệp Thanh Dương rồi nắm tay anh, thái độ vô cùng cung kính, thậm chí còn khiêm tốn hỏi:
“Nếu tôi không nhầm thì đây là tuyệt học đã thất truyền từ lâu của y học Hoa Hạ cổ, Chấn Huyệt Khóa Hồn Châm đúng không?”
"Ồ, ông cũng tinh mắt thật đấy!" Diệp Thanh Dương chế nhạo.
Nghe xong, thân thể viện trưởng Trịnh nhất thời run lên, ông ấy hưng phấn nói: "Cao nhân ah, không ngờ đời này của tôi còn có thể gặp được một tuyệt học đã thất truyền như vậy. Trịnh mỗ thật sự quá may mắn!"
Lại mấy giây nữa trôi qua nhưng mọi người xung quanh vẫn ngơ ngác như rơi vào cõi mộng.
Cựu viện trưởng Trịnh là một bác sĩ, một nhà khoa học y khoa nổi tiếng, ông còn là người có đóng góp y tế xuất sắc ở thành phố Thanh Châu, nhiều lần đăng tải luận văn lên các diễn đàn có thẩm quyền ở nước ngoài hơn nữa còn được truyền thông nước ngoài ca ngợi là Hoa Đà tân thời của phương Đông.
Một nhân vật hàng đầu trong ngành y như vậy, khi đối mặt với Diệp Thanh Dương lại tỏ ra cung kính, thậm chí trong lời nói còn ẩn chứa vẻ lấy lòng.
Trần Minh Viễn sửng sốt, chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Bà Lưu ở bên cạnh cũng kinh ngạc vô cùng, ngơ ngác hỏi: “Trịnh viện trưởng, chuyện này…”
Viện trưởng Trịnh đang kích động, nhanh chóng giải thích: "Bà Lưu, chính nhờ một châm này đã giữ lại hơi thở cuối cùng của con trai bà. Con trai bà có thể sống đến bây giờ là nhờ có vị cao nhân này. Gặp được vị cao nhân này chính là điều may mắn nhất cuộc đời cậu ta đấy!”
"Hả?"
Đôi môi bà Lưu run lên vì kích động, bà không biết phải diễn tả hết lòng biết ơn của mình thế nào.