Chương 19: Bác sĩ trung y
Tuy nhiên, những người có thể ngồi vào bàn này đều không phải là những người bình thường.
Họ có kinh nghiệm dày dặn và kiến thức sâu rộng, cũng không phán đoán một người qua vẻ bề ngoài, cho nên lựa chọn tạm thời chỉ là chờ đợi mà không đưa ra bất kỳ đánh giá nào.
Nhưng trong lòng Mã Tư Thành tràn đầy hận ý.
Ánh mắt hắn nhìn Diệp Thanh Dương tràn ngập căm hận lẫn thịnh nộ.
"Ông nội Lâm, xin ngài hãy giới thiệu cho toàn bộ quan khách ở đây biết thêm về ngài Diệp đây, có thể trở thành quý nhân của Lâm gia, hắn nhất định là một người có bối cảnh lẫn năng lực vô cùng hùng hậu, tất cả chúng tôi đều muốn chiêm ngưỡng một phen!
Giọng điệu quái gở của Mã Tư Thành cũng nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người.
Đúng vậy!
Vị Diệp Thanh Dương này có xuất thân thế nào?
Khi ngồi chung một bàn, thiết yếu cũng phải biết thân phận của đối phương mới ổn thỏa!
Lâm Quân Dao biết ý đồ của Mã Tư Thành nên tiếp lời nói: “Không dấu gì mọi người, Diệp Thanh Dương không có lai lịch gì to lớn, anh ấy chỉ là tài xế của tập đoàn Lâm thị mà thôi!”
"Ha! Tài xế?"
Mọi người đều ngạc nhiên.
Chúng ta đã suy bại đến mức ngồi cùng một bàn với tên tài xế quèn hay sao?
Lâm Quân Long lập tức giải thích: “Là thế này, mặc dù Diệp Thanh Dương chỉ là tài xế của công ty chúng tôi, nhưng cậu ấy lại là người phát hiện ra âm mưu của Tưởng Chấn Lôi, giúp cho Lâm gia chúng ta thay đổi cục diện, cho nên mới có thể đến được yến hội ngày hôm nay. Công lao của Diệp Thanh Dương vô cùng to lớn, Lâm gia chúng ta phải cảm tạ cậu ấy cho thật tốt.
"Ồ, thì ra là như vậy!"
Còn tưởng rằng anh ta là nhân vật quan trọng nào đó nhưng hóa ra chỉ là một tài xế vô tình lập được công lao mà thôi.
Vì vậy sau khi Lâm Quân Long nói xong, mọi người đều không để ý tới Diệp Thanh Dương nữa.
Nhưng trong lòng Mã Tư Thành càng thêm phẫn nộ.
Mẹ kiếp, Lâm Quân Dao lại chọn một tên tài xế quèn làm vị hôn phu thay vì hắn, Lâm Quân Dao đã bị tên khốn đó chuốc bùa mê thuốc lú gì rồi hay sao?
"Ông nội Lâm, sao ông có thể kết thúc phần giới thiệu này một cách đơn giản như vậy?" Mã Tư Thành đuổi theo: "Theo tôi được biết, quý ngài Diệp Thanh Dương này không chỉ là tài xế của Lâm Quân Dao, mà hắn còn là vị hôn phu của Lâm Quân Dao!"
"Cái gì?"
Lâm Quân Long và mọi người đều sửng sốt.
Lâm Quân Long nhìn về phía Lâm Quân Dao, hiện giờ ông rất cần lời giải thích của cô.
Lâm Quao Dao vừa cười vừa xin lỗi: "Ông nội, con xin lỗi, là con đã tự mình quyết định!"
Sau đó, cô nhìn với mọi người và nói: "Ngài Mã nói đúng, Diệp Thanh Dương quả thực là vị hôn phu của tôi."
"Nếu đã nói tới như vậy, tôi tin rằng mọi người đều biết tin tức vào đêm hôm qua. Đúng vậy, người đến khách sạn với tôi đêm hôm trước chính là vị hôn phu Diệp Thanh Dương của tôi!"
Dù lời nói của Lâm Quân Dao rất nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng những người nghe được đều cảm thấy như sét đánh ngang tai.
Nữ giám đốc xinh đẹp của thành phố Thanh Châu thế nhưng là hoa đã có chủ?
Hơn nữa, vị hôn phu của cô ấy lại là một gã tài xế không có bối cảnh!
Lại nhìn bộ quần áo cũ rách nát của của Diệp Thanh Dương, dáng vẻ lôi thôi nhếch nhác cực kỳ, rõ ràng chính là bộ dạng của một kẻ chưa từng nhìn qua thế gian. . . .
Rốt cuộc Lâm Quân Dao nghĩ quẩn trong lòng chuyện gì mà lại tìm một tên như vậy chứ?
Khi Mã Tư Thành nghe Lâm Quân Dao đích thân thừa nhận, hắn hận đến nghiến răng.
Con khốn, tao theo đuổi mày lâu như vậy mà mày không cho tao cơ hội, lại cùng một tên quê mùa đi vào khách sạn đàng điếm!
Mày và thằng khốn đó đê tiện tới mức nào chứ?
Nghĩ tới đây, Mã Tư Thành cười lạnh: "Sở thích của Lâm tổng khá đặc biệt nha, trong gia tộc có nhiều tài năng trẻ xuất chúng như vậy, nhưng quý cô đây lại chọn một người như vậy làm vị hôn phu của mình, thật sự khiến chúng tôi quá xấu hổ!"
Những lời này cũng chạm đến đáy lòng của mọi người.
Ở đây có rất nhiều chàng trai luôn thầm mến Lâm Quân Dao, bây giờ lại càng đau lòng hơn khi biết nữ thần trong lòng mình đã là hoa, thêm vào đó những lời nói của Mã Tư Thành càng kéo cảm xúc của họ xuống vực thẳm.
"Giám đốc Lâm là người trong sáng cao quý, không hề coi thường những người bình thường như chúng ta!"
“Tài xế không phải chỉ là một tên bình thường thôi hay sao?
"Khác với những tên tài xế khác chứ, hắn lái xe giỏi lắm!"
"Hahaha, ông anh có thể đừng dâm tà như vậy được không?"
... ...
Một số thanh niên vòng vo chế nhạo Lâm Quân Dao, trút hết bất mãn lẫn ghen tị trong lòng ra.
Tuy nhiên, sắc mặt của ông nội Lâm có chút không ổn.
Với sự sắc bén của mình, ông biết Lâm Quân Dao đã chọn Diệp Thanh Dương làm vị hôn phu của mình để che đậy vụ bê bối đêm đó.
Vì vậy ông lập tức đứng lên giải thích với Lâm Quân Dao.
"Tôi muốn nói cho các vị quan khác tại đây biết rằng, việc Quân Dao lựa chọn bạn đời hoàn toàn là sở thích cá nhân của con bé. Tục ngữ có câu, đàn ông tốt là đàn ông chỉ có người phụ nữ cạnh bên anh ấy biết anh ấy tốt thế nào, cho nên mọi người đừng nghi kỵ bất cứ điều gì nữa, tôi tin chắc rằng sẽ có một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng đang chờ các vị trong tương lai."
Lâm Quân Long có tài ăn nói vô cùng, chỉ vài ba câu đã hóa giải đi mọi sự xấu hổ trong bữa tiệc.
Nhưng Mã Tư Thành không chịu nhượng bộ, hắn ta cười khẩy và nói: "Ông nội Lâm, thứ cho tôi nói thẳng, tôi làm sao cũng chẳng nhìn ra được một tên quê mùa chưa từng nhìn ra thế giới như hắn có gì tốt đẹp chứ?"
Sắc mặt Lâm Quân Long lập tức tối sầm.
Mã Vận Quốc thấy vậy vội vàng chạy tới mắng Mã Tư Thành: "Nói đủ chưa? Chuyện Lâm gia không đến lượt mày can thiệp!"
Mã Tư Thành nghiến răng nghiến lợi hét lên: “Sao một tài xế chỉ biết ôm đùi phụ nữ lại có thể xứng đáng ngồi cùng bàn với chúng ta?”
"Câm miệng!"
Mã Vận Quốc mặt đỏ bừng, duỗi tay ra.
"Hừ!"
Mã Tư Thành quay đi chỗ khác không nói nữa.
Nhưng lời nói do Mã Tư Thành khơi dậy đã quét sạch toàn bộ cảm xúc trong bàn tiệc.
Trên mặt mọi người ít nhiều đều có vẻ khinh thường.
Khi càng nhiều người nhìn Diệp Thanh Dương, trong mắt đều tràn đầy khinh thường.
Đúng vậy, tại sao một người quê mùa chưa từng nhìn ra thế giới lại ngồi cùng bàn với chúng ta?
Cho dù là một kẻ từ đáy xã hội được ôm đùi nhà họ Lâm thì sự thô tục trong xương tủy cũng không thể xóa bỏ, có kẻ như vậy ngồi cùng bàn với những người thuộc tầng lớp thượng lưu như chúng ta quả thực là một sự xúc phạm.
Diệp Thanh Dương cũng hoàn toàn có thể cảm nhận được sự khinh thường của mọi người.
Nhưng anh tỏ ra không quan tâm, mỉm cười hỏi Lâm Quân Dao: "Sao còn chưa khai tiệc? Bụng tôi đang kêu réo không ngừng rồi!"
Anh vừa nói xong, cả bàn liền phá lên cười.
Mọi người tốp năm tốp ba thì thầm to nho, một số cụ ông vốn trầm ổn cũng phải bịt miệng cười trộm.
Lâm Quân Long thở dài thật sâu.
Vốn dĩ yến hội hôm nay là để mượn sức mọi người, nhưng bây giờ xem ra đã hoàn toàn phí công vô ích rồi!
Bầu không khí ngày càng trở nên khó xử.
Lúc này có người bước tới giải tỏa sự bối rối.
"Hahaha, ngài Diệp, không ngờ anh còn có khiếu hài hước như vậy, lời nói cực kỳ khí phách!!"
Người nói là ông chủ khách sạn, Đường Minh.
Đường Minh là tổng giám đốc của chuỗi khách sạn Đại Đường, giá trị con người đến hàng triệu tệ, khách sạn Thanh Thành này là dấu ấn trong sự nghiệp kinh doanh khách sạn của ông.
Nhưng ông ấy lại có xuất thân hèn mọn và đến từ vùng nông thôn hẻo lánh, ông đã ở Thượng Hại chìm nổi hơn ba mươi năm, đau khổ dốc sức làm ăn mới có được như ngày hôm nay.
Ông biết một người xuất thân hèn mọn khó có thể thăng tiến như thế nào.
Vì vậy ông cảm thấy vô cùng đồng cảm với những người như Diệp Thanh Dương.
"Yến tiệc của nhà hàng chúng tôi không giống với những bữa tiệc khác ở nông thôn, nên không cần phải khai tiệc! Xin anh Diệp thứ lỗi cho !" Đường Minh nhẹ nhàng nói.
"Ồ, thì ra là như vậy!" Diệp Thanh Dương gật đầu.
Thấy Đường Minh khiêm tốn lễ độ như vậy, Diệp Thanh Dương càng thích ông hơn một chút, thản nhiên nói: "Ông thường ngày phải chú ý uống nhiều nước đá hơn!"