Cảm giác ấm áp và ngọt ngào lại ập đến khiến Trần Gia Bảo giật nảy mình, không phải người phụ nữ bị chọc tức đến mê muội rồi chứ?
Đột nhiên, môi anh truyền đến một cơn đau nhói, ngay sau đó là mùi máu tanh.
Liễu Ngọc Phi đã lợi dụng sự bất cẩn của Trần Gia Bảo mà cắn một cái thật mạnh vào môi anh khiến máu tươi lập tức chảy xuống.
Ngay sau đó, Liễu Ngọc Phi lại nhân cơ hội ấy thoát ra khỏi vòng tay của Trần Gia Bảo, nhìn môi anh bị chảy máu mà cười đắc thắng: “Đây là kết cục của cậu vì đã cưỡng hôn chị đây. Lần sau nếu cậu còn dám cưỡng hôn tôi nữa, cẩn thận tôi lại cắn cậu đấy.”
Có thể trả đũa được Trần Gia Bảo khiến tâm trạng cô ta rất vui.
Trần Gia Bảo nhún vai, sau đó anh bỗng bước Liễu Ngọc Phi.
Liễu Ngọc Phi lập tức lùi lại một bước, nói: “Cậu muốn làm gì, cẩn thận tôi lại cắn cậu một cái nữa đấy.”
“Đừng nhúc nhích.” Trần Gia Bảo đã tới chỗ cô ta, không biết từ lúc nào trong tay anh đã xuất hiện một tờ khăn giấy, sau đó anh nhẹ nhàng lau đi vết máu trên môi cô ta rồi nói: “Cô mệnh cẩu hả, động một chút là cắn người.” “Hừ, cần cậu quản hả.” Liễu Ngọc Phi đỏ mặt, nhưng cô ta cũng không ngọ nguậy nữa. Đợi sau khi Trần Gia Bảo lau xong, cô ta mới trừng mắt nhìn anh, ra điều cảnh cáo: “Chuyện hôm nay nếu để người khác biết được thì chị đây sẽ cho cậu biết tay!”
Nói rồi, cô ta quay người bỏ chạy, để lại bóng lưng lay động dưới ánh trăng như nước. “Thực sự là một con ngựa đỏ hoang dã.” Trần Gia Bảo lắc đầu cười, anh bỗng nhíu mày, đưa tay lên lau vết máu bên môi nói: “Cô ta cắn mạnh quá.”
Cùng lúc đó, trong nhà của nhà họ Phụng ở Tỉnh Thành được thắp sáng vô cùng rực rỡ! Hôm nay là một thời khắc rất quan trọng đối với nhà họ Phụng, bởi vì cuối cùng thì chủ nhân của nhà họ Phụng cũng đã xuất quan sau một thời gian bế quan để luyện đến cảnh giới Truyền Kỳ!
Bên ngoài mật thất cấm kị của nhà họ Phụng, Phụng Minh Luân và Trịnh Thiên Thạch đứng cùng nhau, sắc mặt lo lắng trông đợi. Bên cạnh họ là bàn đá và ghế đá, nhưng không ai khác ai, hai người lựa chọn cùng đứng đợi.
“Chú Thạch, chú nói xem lần này bố cháu xuất quan, rốt cuộc tu vi đến mức nào?” Phụng Minh Luân lo lắng không yên nói: “Tông Sư vốn là cấp bậc của những cường giả có một không hai, hiếm có khó tìm, mà cảnh giới Truyền Kỳ so với Tông Sư lại là một vùng trời khác. Trong cả tỉnh Hòa Bình rộng lớn này, ba mươi năm trở lại đây, cháu chưa nghe danh ai đã phá giới tới cảnh giới Truyền Kỳ. Ầy, lần bế quan này của bố cháu không dài cũng không ngắn, muốn phá giới tới Truyền Kỳ e rằng không phải chuyện dễ dàng gì nhỉ?”
Ngoài ra, anh ta còn có vấn đề đáng lo hơn nhưng không nói ra, muốn đến cảnh giới Truyền Kỳ không phải chỉ đơn giản là khó, không những cần tu vi thâm hậu mà còn phải có giác ngộ đời người cao siêu hơn người ta một bậc, không thể thiếu một trong hai điều này. Nếu như chỉ có tu vi cao mà giác ngộ không tới thì ngược lại không phá được cảnh giới Truyền Kỳ mà còn gặp nguy hiểm tẩu hoả nhập ma.
Thế nên nội tâm Phụng Minh Luân giờ đây tràn ngập lo lắng.
Trịnh Thiên Thạch là kẻ tinh anh, đã nhìn rõ chuyện mà Phụng Minh Luân đang lo, ông ta hơi do dự nói: “Khiếu trời ban cho gia chủ ưu việt hơn người, thuộc hàng lông phượng và sừng lân. Hơn nữa, trước khi gia chủ bế quan đã có tu vi đỉnh điểm của cảnh giới Tông Sư, cộng thêm tính cách gia chủ vốn chín chắn, lần bế quan tu luyện này, một khi xuất quan, cho dù không thể đột phá đến cảnh giới Truyền Kỳ thì ít nhiều cũng đã Bán Bộ Truyền Kỳ, cháu không cần lo lắng.”
Phụng Minh Luân thở hắt một hơi, khoé miệng cũng kéo lên nét cười, nói: “Nếu chú Thạch đã nói vậy thì Minh Luân cũng yên tâm hơn, cho dù bố cháu chỉ đạt đến Bán Bộ Truyền Kỳ thì cũng đủ lên mặt với cả tỉnh Hòa Bình, đừng nhắc Trần Gia Bảo chỉ mới đến cảnh giới Tông Sư, tuyệt đối không phải đối thủ của bố cháu…”
Đột nhiên, anh ta chưa nói dứt lời, trong mật thất toả ra một luồng khí thế vô cùng khổng lồ, xông lên chín tầng mây như một vật chất cứng rắn, kinh khủng đáng sợ. Dưới sự ảnh hưởng khủng khiếp của làn khí, trong đầu Phụng Minh Luân nổ “ầm” một tiếng rồi trở nên trống rỗng, hai đầu gối nhũn ra, suýt thì quỳ ngã xuống đất.
Trịnh Thiên Thạch đứng một bên thấy thế bèn nhanh tay đỡ lấy Phụng Minh Luân, truyền cho Phụng Minh Luân một luồng chân khí thật dày, lúc này Phụng Minh Luân mới điều chỉnh ổn định lại trạng thái của mình.
Nhưng tiếp đó Phụng Minh Luân lại mừng rỡ khôn xiết mà nói: “Chú Thạch, khí thế lớn mạnh như thế, chẳng lẽ bố cháu đã…”