Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Cực Phẩm Thần Y - Trần Gia Bảo - Liêu Ngọc Anh

Phan Lệ Phi quỳ một gối xuống đất, sự đau đớn trong cơ thể khiến anh ta không đứng dậy nổi nhưng mà vết thương trên cơ thể dù có nặng thì cũng không thể so sánh được sự chấn động trong lòng.

Trần Gia Bảo không tránh không né thậm chí tay chân giữ im cũng có thể làm anh ta trọng thương, trình độ này quả thật quá kinh khủng.

“Cậu… cậu là cường giả Tông Sư sao?” Phan Lệ Phi khó tin, chỉ sợ chỉ có cấp cường giả Tông Sư mới có sức mạnh khiến người ta sợ hãi như vậy.

“Trước khi anh khiêu chiến tôi chưa từng điều tra trình độ của tôi sao? Thật không biết anh là tự tin hay là tự đại nữa. Anh thua rồi, nhớ kỹ sau này đừng đến dây quấy rầy Liễu Ngọc Phi nữa.” Trần Gia Bảo lắc đầu, xoay người đi về phía Liễu Ngọc Phi.

Sắc mặt Phan Lệ Phi thoắt cái trắng bệch, trong mắt hiện lên sự nhục nhã, hối hận và không cam lòng.

Anh ta nhìn bóng dáng Trần Gia Bảo giống như một ngọn núi lớn rất khó có thể vượt qua.

Liễu Ngọc Phi thở phào, có thể để Phan Lệ Phi hết hy vọng cũng là một chuyện tốt.

Bỗng nhiên, Trần Gia Bảo đi đến trước mặt cô ta, cười nói: “Vợ à, anh thắng trận đấu còn giúp em đuổi một kẻ quấy rối. Không phải em nên hôn anh một cái, thể hiện sự vui vẻ sao?”

“Nghĩ hay quá.” Liễu Ngọc Phi liếc Trần Gia Bảo. Nếu như không phải muốn giả vờ làm người yêu trước mặt Phan Lệ Phi thì bây giờ cô ta đã đá cho anh một cước rồi.

“Ha.” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, bỗng nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Liễu Ngọc Phi, không hề để cô ta có cơ hội từ chối.

Cơ thể mềm mại của Liễu Ngọc Phi chấn động, hàng lông mày lá liễu lập tức nhướng lên chỉ nghe thấu Trần Gia Bảo nói thầm bên tai cô ta: “Phan Lệ Phi còn đang nhìn đấy, nếu cô muốn anh ta nhìn ra sơ hở thì cứ việc giãy dụa. Tôi đảm bảo không ngăn cản cô.”

Liễu Ngọc Phi chán nản, trừng mắt hung ác nhìn Trần Gia Bảo sau đó nhanh chóng thay bằng ánh mắt “liếc mắt đưa tình”, “quan tâm” nói: “Chồng à, anh không bị thương chứ? Lúc nãy anh làm em lo lắng muốn chết.”

Hành động của người phụ nữ này đúng là khá tốt.



Trong lòng Trần Gia Bảo khen ngợi một tiếng, bỗng nhiên đưa tay nắm lấy chiếc cằm trắng nõn của Liễu Ngọc Phi. Trước sự hâm mộ của Đỗ Phú Quý, tức giận của Phan Lệ Phi và ánh mắt cảnh cáo, bối rối của Liễu Ngọc Phi, anh không hề do dự hôn lên.

Mềm mại, hương vị ngọt ngào, đôi môi của người phụ nữ này thật sự rất đẹp.

Ngay khi Liễu Ngọc Phi sắp tức giận đến mức giết người thì Trần Gia Bảo mới buông cô ta ra, ngẩng đầu cười khẽ một tiếng rồi ôm vòng eo nhỏ nhắn của Liễu Ngọc Phi đi về phía biệt thự.

Đỗ Vinh Quang vội vàng đi theo, vừa đi vừa nói thầm: Bảo sao cuậ Bảo muốn để Liễu Ngọc Phi làm trợ lý cho mình, thì ra hai người này đã mờ ám với nhau từ lâu rồi.

Phan Lệ Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng Trần Gia Bảo, bỗng nhiên trong đầu chỉ thấy một sự tuyệt vọng. Trần Gia Bảo quá mạnh, anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ.

Không, vì cướp lại Liễu Ngọc Phi anh ta tuyệt đối không thể nhận thua như thế.

Bỗng nhiên, Phan Lệ Phi lảo đảo đứng dậy, ánh mắt xuất hiện ý chí chiến đấu bất khuất. Anh ta xoay người, đi về phía ngược lại Lại nói đến bên kia, sau khi Trần Gia Bảo ôm Liễu Ngọc Phi vào biệt thự thì cô ta lập tức đẩy anh ra, vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Trần Gia Bảo, cậu đừng có mà chiếm lợi của tôi.”

“Chính cô nhận làm bạn gái của tôi thì làm chuyện thân mật không phải điều rất bình thường sao?” Trần Gia Bảo nhún vai, tự mình ngồi xuống sô pha. Nói đùa, cô ta dùng mình làm lá chắn nếu không thu chút lãi thì làm sao có thể không khiến… bản thân thất vọng chứ.

“Lần sau cậu còn dám cường hôn tôi, tôi… tôi sẽ không để cậu yên đâu.” Liễu Ngọc Phi nói hồi lâu cũng không tìm ra lời uy hiếp phù hợp.

Trần Gia Bảo nhướng mày, suy nghĩ nói: “Nói thế là còn có lần sau sao?”

Liễu Ngọc Phi nhướng mày, vừa định lên tiếng thì bỗng nhiên Đỗ Phú Quý bước vào, lời vừa đến miệng lại bị cô ta nuốt trở lại, trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo với vẻ hung dữ tỏ thái độ bất mãn của của mình.

Đỗ Phú Quý không nhận thấy bầu không khí kỳ quái ở hiện trường, vẫn hào hứng nói: “Không hổ là cậu Bảo, người còn trẻ đã vang danh khắp tỉnh Hòa Bình. Thực lực của cậu thực sự khiến họ Đỗ tôi được mở mang tầm mắt. Tôi tin tưởng rằng lần thực hiện nhiệm vụ này, cậu Bảo chắc chắn sẽ không để xảy ra một chút sơ suất nào.”
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!