Liễu Ngọc Phi cắn môi dưới trong lòng thầm đoán, Trần Gia Bảo không phải muốn trêu chọc mình nên cố ý thua Phan Lệ Phi khiến cô ta lúng túng đấy chứ?
Cô ta càng nghĩ càng thấy có khả năng, thoáng chốc đùng đùng nổi giận nhất là Trần Gia Bảo còn cướp đi nụ hôn đầu của cô ta nên càng đáng giận hơn. Trong lòng Liễu Ngọc Phi quyết định nếu Trần Gia Bảo thua Phan Lệ Phi thì dù cô ta liều mạng chịu xử lý của quân pháp thì cũng sống chết muốn từ chối gia nhập vào đội của Trần Gia Bảo.
Giữa sân, Phan Lệ Phi giận tím mặt nói: “Trần Gia Bảo, tôi không cần cậu phải nhường. Cậu đang hạ thấp danh dự của tôi đấy!”
“Hạ thấp danh dự của anh sao?” Trần Gia Bảo cười khẽ một tiếng, nói: “Tôi chỉ là cố gắng đem khả năng chiến thắng của anh từ 0 tăng lên 0,1% mà thôi. Nhưng mà bây giờ xem ra Liễu Ngọc Phi trong lòng anh cũng không quan trọng đến thế, tối thiểu cô ta còn không quan trọng bằng danh dự của anh.”
Dứt lời, ý cười trên khóe miệng Trần Gia Bảo dần dần trở nên mỉa mai.
“Nói vớ nói vẩn, cậu đã muốn chết thì tôi đây sẽ thỏa mãn cậu vậy.” Phan Lệ Phi hét lớn một tiếng, vận hành tất cả nội lực trong cơ thể. Hai tay nắm lại, anh ta sải bước chạy về phía Trần Gia Bảo.
Tốc độ của anh ta càng lúc càng nhanh giống như một con sư tử nổi giận, hai đấm dường như tăng lên gấp đôi, không khí mạnh tới mức đánh đến hơn ba mét. Ngay cả Đỗ Phú Quý và Liễu Ngọc Phi cũng có thể cảm nhận được sức bật ẩn chứa trong nó.
Trần Gia Bảo vẫn đứng nguyên tại chỗ như cũ, hai tay chắp sau lưng không tránh không né. Thậm chí khóe miệng anh còn chứa ý cười.
Đỗ Phú Quý cực kỳ kinh hãi, một quyền mạnh mẽ như thế Trần Gia Bảo thật sự có thể chịu được sao?
“Trần Gia Bảo, nếu cậu chịu thua thì sau này bà đây sẽ không để cậu yên.”
Liễu Ngọc Phi nhìn chằm chằm Trần Gia Bảo, trong lòng đầy căng thẳng.
Ngay lập tức, Phan Lệ Phi đã xông đến trước mặt Trần Gia Bảo, anh ta hét to một tiếng, một quyền dùng toàn lực ầm ầm đánh vào trên bụng Trần Gia Bảo.
Một chiêu giết người ra tay không hề lưu tình.
Khung cảnh Trần Gia Bảo bị đánh bay, hộc máu trong dự đoán không hề xảy ra đã ngoài sự kiến của Phan Lệ Phi. Sau khi đánh ra một quyền thì một lực hấp dẫn trên người Trần Gia Bảo thoáng chốc đã hấp thụ hết nội lực trên nắm tay anh ta, vậy mà không có cách nào làm bị thương Trần Gia Bảo.
“Này… điều này làm sao có thể? Cậu biết yêu thuật sao?” Phan Lệ Phi cực kỳ hoảng sợ.
“Yêu thuật sao?” Trần Gia Bảo lắc đầu cười khẽ, nói: “Kiến thức của anh cũng nông cạn giống như trình độ của anh vậy, lùi lại đi.”
Dứt lời, Trần Gia Bảo vận hành nội lực, Phan Lệ Phi chỉ cảm thấy một nguồn lực cực kỳ dồi dào sau đó anh ta từ trên bụng Trần Gia Bảo bắn trở về.
Lập tức, Phan Lệ Phi kêu lên một tiếng đau đớn giống như một con diều bị đứt dây, bay ngược về phía sau, đập mạnh trên bờ cát.
Sau khi cố gắng đứng lên, trong mắt Phan Lệ Phi hiện lên sự hoảng sợ nhưng vẫn muốn tiếp tục chạy về phía Trần Gia Bảo, vừa mới chạy được hai bước bỗng nhiên máu trong cơ thể cuồn cuộn dâng lên. Một tiếng “Ọe” phun ra một ngụm máu tươi, anh ta lảo đảo đứng không được đành quỳ một gối xuống mặt đất, rốt cuộc không có cách nào chạy về phía Trần Gia Bảo.
Kết quả cuộc chiến này đã rõ ràng, cơ thể Trần Gia Bảo bất động dùng một chiêu liền thắng.
Đỗ Phú Quý cực kỳ sợ hãi, trong mắt tràn ngập sự bội phục: “Khó trách mấy người lãnh đạo kia muốn cậu Bảo thành lập một đội riêng, với trình độ mạnh mẽ của cậu Bảo quả thật là trâu bò, nhanh như chớp mà. Đội trưởng Phi, cô có bạn trai như anh Bảo thì về sau có thể đi ngang rồi.”
“Hừ, làm sao tôi phải dựa vào anh ấy chứ?” Mặc Liễu Ngọc Phi hơi đỏ, dường như làm bạn gái của Trần Gia Bảo cũng không phải là chuyện không thể chấp nhận được. Xùy xùy xùy, dù Trần Gia Bảo có lợi hại thì bà đây cũng sẽ không làm bạn gái anh.
“Anh thua rồi.”
Trần Phi Bũ chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói.