Nhìn gần ước chừng anh ta khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao to lực lưỡng, khuôn mặt sắc sảo góc cạnh, không tính là đẹp trai nhưng rất nam tính, tràn đầy sức sống.
Anh ta nhìn một lượt ba người, ánh mắt dừng lại ở Liễu Ngọc Phi lộ rõ vẻ say mê nhưng chỉ trong chốc lát anh ta liền chuyển sang Trần Gia Bảo, nói một cách kiêu ngạo khiêu khích: “Cậu là Trần Gia Bảo?”
“Anh tìm tôi hả? Hình như tôi không quen biết anh?” Trần Gia Bảo thản nhiên nói.
Anh ta kiêu ngạo chỉ tay vào Trần Gia Bảo rồi nói: “Tôi là Phan Lệ Phi, tôi muốn thách đấu với cậu để Ngọc Phi biết rằng tôi mới là kẻ mạnh nhất!”
Khuôn mặt sắc nét của Liễu Ngọc Phi hơi đỏ lên, cô ta thẹn quá hóa giận quát: “Phan Lệ Phi, anh nói hươu nói vượn gì vậy? Chúng tôi ở đây bàn công việc không có chuyện của anh, anh còn không mau rời khỏi đây đi!”
Ánh mắt Phan Lệ Phi ngày càng si mê Liễu Ngọc Phi, anh ta hít sâu một hơi, lắc đầu nói: “Nếu là chuyện khác thì anh sẽ đáp ứng em, chỉ duy nhất việc này anh không thể. Hôm nay anh nhất định phải đánh bại Trần Gia Bảo, giành lại em!”
“Anh nhất quyết phải gây phiền phức cho tôi mới được à? Hơn nữa ai cho phép anh rời khỏi Hà Nội, chẳng lẽ anh không sợ khi trở về Hà Nội sẽ bị Cục trưởng phạt giam lỏng sao? Liễu Ngọc Phi hùng hổ nói, người khác không hiểu sự tình sẽ nghĩ cô ta thích Trần Gia Bảo.
“Anh đã rời khỏi đó rồi, hiện giờ anh là người tự do, không ai có thể ngăn cản anh đánh bại Trần Gia Bảo!” “Anh… anh rời đi rồi?” Liễu Ngọc Phi lấy tay ôm trán, bất lực nói: “Tôi đã nói với anh rất nhiều lần rồi, tôi với anh là không thể! Anh không cần thiết phải vì tôi mà làm như vậy!”
“Không! Em đã từng đồng ý với anh là chỉ cần anh đánh bại Trần Gia Bảo thì anh sẽ suy nghĩ về việc làm bạn gái anh, vì em, anh có thể đánh đổi mọi thứ!” Phan Lệ Phi nhìn Liễu Ngọc Phi bằng ánh mắt thâm tình.
Liễu Ngọc Phi không biết phải nói gì, tuy rằng Phan Lệ Phi thích cô ta nhưng cô ta không thích Phan Lệ Phi một chút nào. Vài ngày trước anh ta đến tìm Liễu Ngọc Phi, nói muốn cô ta làm bạn gái của mình, đúng lúc cô ta đang phiền não vì sắp trở thành cấp dưới của Trần Gia Bảo nên đã lấy Trần Gia Bảo làm lá chắn, chỉ cần Phan Lệ Phi có thể đánh bại Trần Gia Bảo thì cô ta sẽ cân nhắc làm bạn gá của anh ta.
Bởi vì Liễu Ngọc Phi biết rõ với năng lực của Phan Lệ Phi thì anh ta không thể nào là đối thủ của Trần Gia Bảo, anh ta sẽ tự thấy khó mà lui. Liễu Ngọc Phi đã tin chắc như vậy, thật không ngờ Phan Lệ Phi lại chạy đến đây làm loạn, giờ phút này cô ta bỗng muốn bê tảng đá tự đập chân mình!
Đột nhiên Trần Gia Bảo cất lời: “Hai người có thể nói cho tôi biết rốt cuộc là có chuyện gì không?”
Đánh bại mình thì Liễu Ngọc Phi sẽ suy nghĩ làm bạn gái Phan Lệ Phi? Khúc mắc của hai người thì có liên quan gì đến việc của mình chứ? Trần Gia Bảo không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Hừm! Bắt đầu giả vờ không biết gì sao? Thật sự khiến tôi cảm thấy buồn nôn đấy!” Phan Lệ Phi căm tức trừng mắt nhìn Trần Gia Bảo nói.
“Có phải anh hiểu lầm gì rồi?” Trần Gia Bảo nhíu mày nói với Phan Lệ Phi rồi lại quay sang Liễu Ngọc Phi: “Rốt cuộc chuyện là như thế nào vậy?”
Liễu Ngọc Phi cắn cắn đôi môi đỏ mọng rồi hạ quyết tâm, cô ta liều mình đến cạnh Trần Gia Bảo, kéo kéo tay của anh rồi cười ngọt ngào nói: “Anh yêu! Anh vẫn nên thừa nhận mối quan hệ của chúng ta thôi!”
Đỗ Phú Quý kêu há hốc mồm ngạc nhiên tột độ, không lẽ giữa Trần Gia Bảo và Liễu Ngọc Phi thật sự là “mối quan hệ bí mật” sao? Ôi trời! Tin tức này mà truyền ra là bùng nổ luôn!
Trần Gia Bảo nhìn Phan Lệ Phi nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn đầy ghen ghét đố kị, anh biết có nói gì cũng không có tác dụng nữa rồi!
Bỗng Liễu Ngọc Phi ghé sát tai anh nói nhỏ: “Chúng ta đều là đồng nghiệp, cậu giúp tôi lần này đi, lần sau tôi sẽ ra mặt giúp lại cậu!”
Trong mắt Phan Lệ Phi, hai người họ giống như hết sức thân mật, lòng đố kị của Phan Lệ Phi càng sâu, anh ta nắm chặt hai nắm đấm đến nỗi phát ra tiếng “kẹt kẹt”.
Trần Gia Bảo biết mình đã bị Liễu Ngọc Phi đưa ra làm lá chắn, nếu đã vậy thì cớ gì mà không tranh thủ lấy chút lợi. Nghĩ rồi anh lập tức ôm eo Liễu Ngọc Phi, nói với Phan Lệ Phi: “Được rồi, như anh thấy đấy, cô ấy là bạn gái tôi!”
Thân thể mềm mại của Liễu Ngọc Phi bỗng chốc trở nên cứng ngắc, cô ta chưa kịp phản ứng lại thì Trần Gia Bảo đã hôn xuống môi của cô ta, đôi môi tiếp xúc thân mật lại như vô cùng đắm say, rồi Trần Gia Bảo cười nói: “Thật thơm!”
Hết rồi! Nụ hôn đầu của chị đây mất rồi! Tên vô lại Trần Gia Bảo này!