Trần Gia Bảo chậm rãi nhắm mắt lại im lặng chờ đợi ông ta nói tiếp.
“Nhưng bởi vì chúng tôi nhận định cậu là nhân tài hiếm thấy nên để biểu lộ sự xem trọng của chúng tôi dành cho cậu…” Nói đến đây đột nhiên ông ta giơ ngón tay chỉ lên trời rồi nói tiếp: “ Lãnh đạo cấp cao của chúng tôi đã thông qua cuộc họp, đặc biệt phê chuẩn quyết định thành lập một chi cục mới đồng thời bổ nhiệm cậu làm đội trưởng. Chi cục mới này nằm ngoài hệ thống của Cục An ninh Quốc gia nhưng chịu sự quản lí trực tiếp của lãnh đạo tối cao quốc gia, còn cậu sẽ được hưởng sự tự do tối đa. Không biết cậu thấy thế nào?”
Lúc mới biết tin này Đỗ Phú Quý chấn động một hồi lâu không nói lên lời. Thiết lập một chi cục mới chỉ vì Trần Gia Bảo, đây là sự trọng dụng và tôn vinh ở mức độ như thế nào chứ! E là cả Việt Nam chỉ có một người duy nhất là Trần Gia Bảo được hưởng. Bấy nhiêu cũng đủ để thấy đất nước coi trọng Trần Gia Bảo như thế nào.
“Cậu Bảo, thành tựu sau này của cậu tuyệt đối vô hạn!” Đỗ Phú Quý nể phục nói.
Liễu Ngọc Phi ở bên cạnh nghe nãy giờ, bên ngoài bĩu môi tỏ vẻ xem thường nhưng trong lòng cô ta không thể không thừa nhận năng lực của Trần Gia Bảo nhất là hiện giờ anh còn chưa đến hai mươi tuổi.
Để lôi kéo được Trần Gia Bảo thì việc thiết lập một chi cục mới là hoàn toàn đáng giá nhưng không thể vì để lôi kéo anh mà “bán” cô ta đi chứ? Nghĩ đến đó Liễu Ngọc Phi liền cảm thấy khóc không ra nước mắt.
Trần Gia Bảo nghe Đỗ Phú Quý nói xong thì cười như không cười nói: “Chi cục mới? Thú vị đấy, vậy chi cục mới đó có tổng cộng bao nhiêu người?”
Đỗ Phú Quý liếc Liễu Ngọc Phi một cái cười nói: “Tổng cộng có hai người, cậu và Liễu Ngọc Phi. Bởi vì việc lần này nên Liễu Ngọc Phi không còn là đội trưởng đội Hành Động Đặc Biệt nữa mà sắp tới sẽ là cấp dưới của cậu.”
“Tổng cộng có hai người? “ Trần Gia Bảo hết sức bất ngờ, anh không để ý đến cái chức vụ đội trưởng chi cục mới lắm nhưng một chi cục chỉ có hai người có phải là quá ít không?
Đỗ Phú Quý giải thích: “Chất lượng hơn số lượng, cậu Bảo là cường giả hiếm thấy hiện nay lại có thêm Liễu Ngọc Phi là cao thủ của Thông U hậu kỳ, có sự kết hợp của hai người còn hơn cả thiên quân vạn mã.”
Trần Gia Bảo nghĩ thầm, có quỷ mới tin ông!
Liễu Ngọc Phi đột nhiên lên tiếng, giọng tức tối: “Như vậy đã vừa lòng cậu chưa?”
Liễu Ngọc Phi làm đội trưởng đang yên đang lành, chỉ vì một câu nói của Trần Gia Bảo mà biến thành cấp dưới của anh, cô ta cảm thấy như bị cắt chức nên rất khó chịu.
“Ha ha” Trần Gia Bảo cười một tiếng, vừa định nói chuyện thì có một âm thanh hỗn độn truyền đến từ ngoài biển, ai nấy đều quay ra nhìn. Ở phía xa xa một chàng trai thân hình lực lưỡng đang lái một chiếc ca-nô với tốc độ cực nhanh hướng vào bờ, sóng vỗ vào mép thuyền tung bọt trắng xóa.
“Là cậu ta?”
Sau khi nhìn rõ người trên thuyền, Đỗ Phú Quý vẻ mặt ẩn ý liếc nhìn Liễu Ngọc Phi, sắc mặt Liễu Ngọc Phi không vui “hừ” mạnh một tiếng làm cho ông ta sợ lập tức quay lại nhìn chiếc ca nô.
Chiếc ca-nô chỉ còn cách bờ khoảng hai mươi mét thì chàng trai đó hét to một tiếng, dùng tay đánh một chưởng xuống mặt biển phía trước. Một chưởng đánh xuống vang như tiếng sấm, sóng nước cao ba mét dâng lên, cảnh tượng tràn đầy khí thế!
Chàng trai nhảy khỏi chiếc ca-nô, bằng sức mạnh nào đó anh ta giẫm lên sóng biển ào ào chạy như bay về phía này. Cảnh tượng này đủ để khiến người bình thường khiếp sợ!
Đỗ Phú Quý chăm chú xem xong nói với Trần Gia Bảo: “Cậu Bảo, cậu thấy một màn này thế nào?”
Liễu Ngọc Phi liền chăm chú lắng nghe, Trần Gia Bảo lắc đầu nói: “Phong thái cũng không tệ, nhưng chỉ đến đó thôi!”
Lúc anh bị bốn vị Tông Sư bao vây trong đó có Phục Tiếu, gã từng tung người lên trên cao đạp lá mà bay đến, độ khó gấp mấy lần cảnh tượng vừa rồi. Đỗ Phú Quý xem xong vô cùng thán phục nhưng không ngờ lại chỉ nghe được lời nhận xét bình thường từ anh. “Không hổ là cậu Bảo, tiêu chuẩn rất cao!” Đỗ Phú Quý giơ ngón cái với anh.
“Hừ! Đúng là khoác lác!” Liễu Ngọc Phi bĩu môi, cô ta lại cảm thấy Trần Gia Bảo mới khoác lác làm sao.
Ngay lúc đó chàng trai kia bay vút qua mười mét trên mặt biển rồi vững vàng tiếp đất cách Trần Gia Bảo không xa.