Mặc dù Hồng Liên đã sớm biết Trần Gia Bảo cực kỳ giỏi giang, bình thường có thể lập được rất nhiều công trạng. Nhưng cô ta hoàn toàn không thể ngờ được rằng Trần Gia Bảo có thể ngang nhiên đánh chết một vị cường giả Truyền Kỳ như thế được.
Dẫu sao với trình độ tu luyện cấp Tông Sư mà có thể vượt cấp giết chết một cường giả Truyền Kỳ, chuyện này nói ra thì chắc chắn sẽ không ai có thể tin được, thậm chí còn bị người ta cười vào mặt rồi chửi là viễn vông ấy chứ.
Mặc dù Hồng Liên không tận mắt nhìn thấy nhưng chỉ cần động não một chút là cũng đủ biết tình hình lúc đó nguy hiểm và chấn động lòng người đến mức nào.
Cô ta tin rằng, mặc dù bây giờ Lưu Ly vẫn chưa bị Trần Gia Bảo chinh phục nhưng đó cũng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều mà thôi.
Ngay bây giờ đáy lòng của Hồng Liên đang cảm thấy kích động vô cùng.
Ngay khi Trần Gia Bảo suýt không nhịn được nữa, bàn tay phải của anh đang khẽ len vào vạt váy của Hồng Liên thì đột nhiên cô ta liếm nhẹ lên môi của Trần Gia Bảo một cái rồi cười một cách xấu xa mà nói: “Tôi rất mong chờ ngày tôi thật sự trở thành người phụ nữ của anh.”
Sau đó, không để Trần Gia Bảo kịp phản ứng, Hồng Liên đột ngột xoay người đứng lên, mang theo làn gió thơm mát rồi từ từ rời khỏi phòng, để Trần Gia Bảo lại một mình với bụng dưới tràn đầy lửa đốt.
“Đúng là cô nàng yêu tinh mà, một ngày nào đó không sớm thì muộn, tôi cũng phải đặt cô lên giường mà hung hăng gặm nhấm một trận. Đến lúc đó xem cô có còn hung hăng càn quấy như thế được không.”
Trần Gia Bảo nói bằng vẻ hung tợn.
Bởi vì Lưu Ly đã rời khỏi Thành phố Nam Định và gần như những chuyện vặt vãnh ở đây đều đã được xử lý xong xuôi nên tất nhiên là Trần Gia Bảo không còn lý do gì để tiếp tục ở lại Thành phố Nam Định nữa.
Ngày hôm sau, anh lên đường trở về Thành phố Hòa Bình.
Về phần Hoàng Thiên Hạnh và Hồng Liên, người thì muốn đến Đại học Thành phố để báo cáo, người thì muốn về Thành phố Thanh Trì để giải quyết một số chuyện.
Chỉ còn Diệp Ngọc Trâm bằng lòng đi cùng Trần Gia Bảo.
Sau khi trở về Thành phố Hòa Bình và đưa Diệp Ngọc Trâm đến Tập đoàn Nhiên Á, Trần Gia Bảo mới trở về biệt thự Biển Xanh.
Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Trần Gia Bảo có hơi kinh ngạc, anh vẫn chưa thông báo cho ai rằng anh đã trở về, rốt cuộc người ngoài cửa là ai mà lại có thông tin nhanh nhạy như vậy?
Mở cửa bằng sự tò mò, Trần Gia Bảo chỉ thấy người đứng bên ngoài chính là Đỗ Phú Quý, người mà rất lâu rồi anh không gặp và Liễu Ngọc Phi trong tư thế vô cùng hiên ngang, mạnh mẽ.
Không có chuyện gì thì sẽ không tìm đến cửa.
Câu này gần như lóe lên trong đầu Trần Gia Bảo ngay lập tức.
“Cậu Bảo, đã lâu không gặp! Ông đây nhớ cậu muốn chết rồi.” Đỗ Phú Quý tay bắt mặt mừng nói.
Ngược lại với ông ta, Liễu Ngọc Phi nhìn chòng chọc Trần Gia Bảo, ánh mắt sắc lẹm như muốn đâm thủng anh.
Trần Gia Bảo nhếch miệng cười nói: “Xem ra lần này mọi người đến đây là có tin tốt.”
Đỗ Phú Quý giơ ngón cái lên biểu thị sự đồng tình với anh: “Không hổ là cậu dự đoán tài tình, lần này tôi đến đây là có tin vui hơn thế nữa là một tin vui lớn.”
“Nếu đã vậy thì ông đi theo tôi, chúng ta vừa đi vừa nói.” Trần Gia Bảo vui vẻ đi ra khỏi biệt thự dẫn trước, Đỗ Phú Quý cùng với Liễu Ngọc Phi với vẻ mặt cam chịu đi theo sau, bọn họ ra đến bãi biển cách đó không xa.
Lúc này trời đã tối muộn, ánh trăng chiếu xuống vạn vận, ánh trăng soi rọi xuống mấy tầng biển sâu, mặt biển lóe sáng một màu trắng bạc.
Trần Gia Bảo đứng trên bãi cát cảm nhận làn gió đêm mát rượi sáng khoải cả người.
Đỗ Phú Quý ở phía sau Trần Gia Bảo nghiêm nghị nói: “Cậu Bảo, cậu cũng biết đấy. Việc cậu đồng thời được gia nhập quân khu và Cục An ninh Quốc gia, không những vậy cậu còn được toàn quyền tự do là điều chưa từng có trong lịch sử thành lập Cục. Vì chuyện này mà lãnh đạo cấp cao ở thủ đô của chúng tôi cũng có chút khó xử.”