Cười xong thì trong ánh mắt ông ta hiện lên nỗi hận thấu xương nói: “Tôi đã tự mình lên núi Yên Tử, chính mắt nhìn thấy hiện trường của trận chiến. Ngay cả tôi còn bị hù dọa cho một trận chết khiếp, một một hiện trường bị tàn phá kinh khủng như vậy thì nói không chừng Trần Gia Bảo đã bị tan thành tro bụi rồi, vậy mà cậu lại ở đây vọng tưởng dùng Trần Gia Bảo để dọa tôi sao? Vậy chẳng phải là quá buồn cười à? Dù sao nhà họ Tiêu cũng sẽ không thoát được kết cục bị giết, vậy chi bằng trong lúc Trần Gia Bảo chưa biết sống chết ra sao thì nhà họ Tiêu sẽ báo thù trong niềm hân hoan vui sướng để mấy người chôn cùng nhà họ Tiêu. Như vậy cũng không uổng tâm huyết của tôi. Chờ Tông Sư Hoa giết hết đám người các ngươi thì tôi sẽ lập tức bán hết tài sản rồi theo Tông Sư Hoa đến tỉnh Trung Thiên, nơi đó chính là trụ sở chính của nhà họ Tô. Đến lúc đó cho dù Trần Gia Bảo không chết thì chẳng lẽ cậu ta còn dám chạy đến tỉnh Trung Thiên để báo thù hay sao?”
Đám người Tạ Quốc Hùng im lặng, chẳng lẽ bọn họ thật sự không thể tránh khỏi kiếp nạn này hay sao?
“Vẫn mong Tông Sư Hoa ra tay giết chết toàn bộ bọn họ, từ nay về sau mọi người trong nhà họ Tiêu chúng tôi sẽ là tay sai đắc lực của Tông Sư Hoa.” Tiêu Hậu Hà lập tức chắp tay rồi cao giọng nói.
“Xin Tông Sư Hoa ra tay giết chết toàn bộ bọn họ.” Dường như chỉ trong nháy mắt mà hơn mười người nhà họ Tiêu ở phía sau Tiêu Hậu Hà đều đồng thanh hô to đến nỗi đinh tai nhức óc.
Đám người Tạ Quốc Hùng cảm thấy cực kỳ tuyệt vọng.
Đôi mắt sắc bén của Ưng Kiến Hoa nhìn quét qua bọn người Tạ Quốc Hùng một lượt rồi đằng đằng sát khí nói: “Muốn trách thì hãy trách Trần Gia Bảo đã gây ra nhiều chuyện khiến nhiều người oán giận như vậy, nếu không mấy người sẽ không rơi vào kết cục như hôm nay. Chờ lát nữa mấy người xuống dưới âm tào địa phủ thì nhớ tố cáo tội trạng của Trần Gia Bảo cho Diêm Vương nghe thêm lần nữa.”
Sau khi nói xong thì Ưng Kiến Hoa đứng lên, nắm chặt hai tay thì xuất hiện một quầng sáng ngũ sắc, đó chính là Tước Vũ Quyền Cương. Ông ta quả không hổ danh là bậc thầy Tông Sư.
Sắc mặt của Tạ Quốc Hùng, Thành Trung trong chớp mặt trở nên trắng bệch. Bọn họ biết rất rõ là chỉ cần Ưng Kiến Hoa ra tay thì bọn họ sẽ chết không có chỗ chôn thân.
Diệp Trường Nhạc trừng mắt với Diệp Ngọc Trâm, nếu không phải vì cô ấy cứ suốt ngày chạy qua bên này thì ông ta đã không đi theo để phải dính vào mấy cái chuyện nguy hiểm đến tính mạng này.
Ưng Kiến Hoa từ từ bước từng bước từng bước về phía trước khiến cho đám người Tạ Quốc Hùng càng thêm tuyệt vọng.
“Nếu muốn giết bọn họ thì ông phải bước qua cửa ải của tôi đã.” Đột nhiên Hồng Liên đứng dậy nói, nhìn ngũ quan của cô ta không chê vào đâu được, khí chất đẹp đẽ lại khoác trên mình chiếc váy dài màu đỏ thực sự rất chói mắt.
Mọi người đều ngạc nhiên không hiểu tại sao cô ta dám làm vậy, bởi vì trình độ tu luyện của Hồng Liên chẳng qua cũng chỉ là “thông u hậu kỳ” mà thôi, nếu so với Ưng Kiến Hoa là bậc thầy Tông Sư thì quả là cách xa một trời một vực. Có thể nói nếu Hồng Liên muốn ngăn cản Ưng Kiến Hoa là chuyện không thể nào.
Hoàng Thiên Hạnh vừa cảm động vừa lo lắng nói: “Chị Hồng Liên, với thân pháp cùng tốc độ của chị mà muốn chạy thì ông ta cũng sẽ không đuổi kịp chị đâu, chị không cần thiết phải mạo hiểm vì chúng tôi đâu…”
Hồng Liên lắc đầu nói: “Thật sự tôi cũng không phải vì mọi người, bởi vì nếu tôi một mình chạy thoát khỏi đây thì khi Gia Bảo quay lại thì địa vị của tôi trong lòng anh ấy sẽ mất hết. Cho nên có thể nói tôi cứu mọi người cũng là vì chính bản thân tôi mà thôi.”
Tuy là nói vậy nhưng khi đối mặt với một bậc thầy Tông Sư thì có thể phải trả giá bằng chính sinh mạng của mình.
Đám người Diệp Ngọc Trâm, Hoàng Thiên Hạnh nhìn Hồng Liên bằng ánh mắt vô cùng cảm kích.
“Chỉ dựa vào một mình cô hả?” Ưng Kiến Hoa cười khinh miệt nói: “Tôi có lời khen ngợi tinh thần dũng cảm của cô, nhưng điều đó chỉ làm tôi thêm buồn cười mà thôi. Dù sao thì cô cũng đã nằm trong danh sách những người sẽ bị giết, nếu cô xung phong là người chết đầu tiên thì tôi sẽ toại nguyện cho cô. Mau lấy binh khí ra đi.”
“Ông Trung, phiền ông giúp tôi lấy một thanh kiếm đến đây.” Hồng Liên nói.
“A, được được…” Lúc này Thành Trung mới phản ứng, vội vàng nói.
Ứng Kiến Hoa nhìn về phía ông ta trừng mắt quát: “Nhanh lên, đừng hòng kéo dài thời gian.”
“Dạ, dạ…” Thành Trung lau mồ hôi trên trán, đúng thật là ông ta có ý định sẽ kéo dài thời gian nhưng bây giờ bị Ưng Kiến Hoa nhìn chằm chằm như thế thì vội lật đật đi đến chỗ cất binh khí.
Ông ta là một đại ca của thành phố Nam Định, bình thường rất thích thu thập đồ cổ nên cũng thu thập không ít những thanh kiếm chính cống có từ thời cổ đại và những thanh kiếm mô phỏng theo.